Đèn trong phòng học bật sáng.
Hô hấp của người sau lưng rất khẽ, nếu không để ý kĩ thì gần như không thể nhận ra, cánh tay của hắn lướt qua vai Diệp Lệnh Úy rồi đặt lên tường, Diệp Lệnh Úy nghiêng đầu, cậu có thể nhìn thấy đường cơ tay hơi gồ lên dưới lớp vải áo mỏng của đối phương.
Đèn sáng lên, đối phương hạ tay xuống, lùi ra sau mấy bước. Diệp Lệnh Úy xoay người, bày ra vẻ mặt phức tạp, trước khi tắt đèn cậu đã xác nhận trong phòng học không có ai hết, người nọ từ đâu chui ra vậy?
Đối phương bấy giờ hình như cũng đang chuẩn bị rời khỏi phòng học, cởi bỏ đồng phục, mặc một chiếc T shirt mỏng rộng rãi bên trong, áo đồng phục vắt trên tay, một bên vai khoác balo đen, balo trông nhẹ tênh, chả giống đựng sách vở gì cả.
"Tôi cứ tưởng phòng học không có người." Diệp Lệnh Úy nói: "Ngại quá."
Phí Lan nhếch miệng, cười lạnh: "Cậu nhằm vào tôi?"
Bây giờ Diệp Lệnh Úy không muốn chọc vào bất kì ai, cậu ngước mắt, cặp mắt đào hoa khiến cậu trông ngây thơ lạ thường: "Cậu này, sao cậu lại nghĩ như vậy chứ?"
Phí Lan đứng trên bục giảng, cao hơn Diệp Lệnh Úy một cái đầu, hắn từ trên cao nhìn xuống cậu, hàng mi trên đen dày chồng lên lớp mi dưới, giống như kẻ thêm một đường eyeliner.
"Tôi phải nhắc trước cậu, tôi tên Phí Lan, Phí trong lệnh nhân phí giải[1], Lan trong bình địa khởi ba lan[2]." Phí Lan nhẹ giọng, trông hắn dường như rất ung dung thoải mái, nhưng lúc Diệp Lệnh Úy ngẩng đầu nhìn đối phương lại không cảm nhận được một chút thiện ý nào.
[1]: khiến người khác khó hiểu.
[2]: đất bằng nổi sóng lớn.
Diệp Lệnh Úy gật đầu: "Được, tôi biết rồi, bạn Phí Lan."
Phí Lan quan sát Diệp Lệnh Úy một hồi, chợt nở nụ cười: "Diệp Lệnh Úy, cậu thú vị thật đấy."
Lúc này, ánh mắt thăm dò không hề che giấu của đối phương mới bớt đi chút ít, trông cứ như bắt đầu từ tối hôm nay sẽ thật sự coi Diệp Lệnh Úy trở thành bạn học cùng lớp với mình vậy, giờ phút này, hắn lừa gạt ai cũng đều sẽ thành công.
Diệp Lệnh Úy hơi ngẩn người, cũng không đoán trước được lòng dạ tâm tư của đối phương rốt cuộc sâu cỡ nào, sự thật thì Phí Lan đã thành công, trong khoảng thời gian ngắn, hắn thành công khiến Diệp Lệnh Úy buông bỏ phòng bị.
Diệp Lệnh Úy cũng không biết, một nam sinh xấp xỉ tuổi mình rốt cuộc u ám âm trầm đến mức nào?
Hoặc cùng lắm là hơi quái gở, Diệp Lệnh Úy nghĩ.
Nếu Phí Lan đã tỏ thái độ thân thiện, Diệp Lệnh Úy cũng không tỏ vẻ đối địch nữa: "Chắc tôi cũng ưa nhìn chứ nhỉ."
Với gương mặt này của nguyên thân, Diệp Lệnh Úy có nói thế nào cũng không bị coi là tự luyến.
Phí Lan khẽ cười một tiếng, đút tay trong túi, lười biếng bước ra khỏi phòng học, còn không quên nhắc nhở Diệp Lệnh Úy: "Nhớ tắt đèn đấy, bạn Diệp Lệnh Úy."
Nhìn theo bóng dáng Phí Lan biến mất ở chỗ rẽ hành lang, Diệp Lệnh Úy xác nhận lại trong học thật sự không còn ai mới chậm rãi chuẩn bị ra về.
Trước cửa chính tòa giảng đường, bóng đèn trên cánh cửa sắt dẫn vào sân trường bật sáng, chiếu ra ánh sáng chói mắt, có một người sau khi nhìn thấy Diệp Lệnh Úy thì đi thẳng đến chỗ cậu.
Bước chân của Diệp Lệnh Úy càng lúc càng chậm, cậu đang xác nhận có phải người nọ đi về phía mình hay không, cho tới khi người kia dừng lại trước mặt cậu.
Diệp Lệnh Úy: "…"
Bây giờ cậu không quen ai hết, thật sự rất sợ lộ tẩy, vì thế chỉ có im lặng mới dọa được người ta.
Lâm Sơ Đông nhìn Diệp Lệnh Úy, cau mày, do dự hồi lâu mới hỏi cậu: "Tại sao cậu lại muốn vào lớp chúng tôi?" Hoàn toàn mang giọng điệu chất vấn, cứ như Diệp Lệnh Úy đã làm chuyện gì tội ác tày trời không thể tha thứ vậy.
Diệp Lệnh Úy gặp cứng không sờn, cậu có hơi khó hiểu mà hỏi ngược lại: "Tại sao tôi không thể vào lớp các cậu?"
Cho dù là Phí Lan cũng không có quyền tới hỏi cậu như vậy, tên này là ai chứ?
Lâm Sơ Đông không ngờ Diệp Lệnh Úy lại dùng thái độ và giọng điệu này để đáp lại mình, cậu ta im lặng mấy giây, sau đấy đỏ mặt, nói: "Lúc đó cậu đã đồng ý không quấn lấy tôi nữa, nếu như bị thầy cô biết, chúng ta đều xong đời, kiểu yêu thích của cậu… không… không cần thể diện như thế đấy à?"
Lâm Sơ Đông là một học sinh ngoan, học sinh ngoan từ trên xuống dưới, mắng người mà như làm chuyện trái với lương tâm, cậu ta nói xong còn tự cúi đầu trước, cứ như Diệp Lệnh Úy bắt nạt mình vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!