Thời tiết ngày hôm sau quang đãng không có mây, trời trong nắng ấm.
Bọn họ hẹn gặp nhau tại cổng tiểu khu của Diệp Lệnh Úy. Cao Lâm Hạo đến từ sớm như thể sợ bị bỏ rơi, cậu ta đến chưa được mấy phút Trần Phong Bảo và Lý Kính cũng nối đuôi đi đến.
"Anh Lan đâu? Anh Lan không tới hả?"
Trần Phong Bảo sâu kín nhìn Cao Lâm Hạo, hỏi: "Mày có cảm thấy anh Lan là người sẽ đi lêu lổng cùng với nhóm chúng ta không?"
Cao Lâm Hạo nhảy dựng lên: "Chúng ta như thế này sao gọi là lêu lổng được hả?"
"Vậy mày có bản lĩnh thì ăn ngay nói thật với mẹ mày đi!"
"Chuyện này... tao cũng vì nghĩ cho thân thể của mẫu hậu đại nhân thôi, chỉ cần bà ấy vui vẻ ngày nào tao cũng nói dối được, không sao cả."
Trần Phong Bảo cười khẩy, nói: "Đừng có xệ mặt ra như thế."
"..."
Sở Nhiên là người đến cuối cùng, cậu mặc một chiếc áo hoodie có mũ màu vàng nhạt, đeo thêm một chiếc túi vải bố màu trắng, nhìn từ xa thấy túi phồng lên, sau khi cậu ta đến gần thì ôm túi đến trước mặt lấy ra mấy bịch đồ ăn vặt từ trong túi, hỏi: "Ba người ăn không?"
Lý Kính lắc đầu, đáp: "Tôi ăn sáng rồi."
Trần Phong Bảo tiếp lời: "Tôi cũng vậy."
Cao Lâm Hạo: "Tôi ăn, đưa tôi!"
"..."
Sở Nhiên không để bụng lời từ chối của Trần Phong Bảo và Lý Kính, hai người họ vốn không phải người thích giao tiếp. Cậu ta hào hứng đưa mấy bịch đồ ăn vặt cho Cao Lâm Hạo, còn bản thân thì xé bịch đậu tằm có mùi kỳ lạ ra ném từng hạt từng hạt vào miệng.
"Tụi mày có gọi cho Diệp Lệnh Úy chưa?" Sở Nhiên ngồi xổm ở lề đường, ngẩng mặt lên hỏi.
"Gọi rồi, cậu ấy ra ngay." Cao Lâm Hạo
Vừa dứt lời, cửa cổng xếp của tiểu khu từ từ kéo ra, mấy người bọn họ không hẹn mà cùng quay qua nhìn. Mặc dù bọn cậu biết rõ Diệp Lệnh Úy đẹp cỡ nào, nhưng lâu lâu cũng phải đứng hình vài giây đến một hai lần, chẳng hạn như khoảnh khắc mới vừa rồi.
Cậu trai mặc áo len mỏng cổ tròn màu đen, tôn lên cái cổ thon dài và làn da trắng đến phát sáng, màu đen còn khiến cậu bớt đi vài nét bướng bỉnh, nhìn kỹ còn có thể cảm nhận được hương vị chín chắn trầm tĩnh.
Cao Lâm Hạo lắc đầu nguầy nguậy, sao cậu ta lại sinh ra ảo giác Diệp Lệnh Úy trầm tĩnh được, cậu ta điên rồi sao?
"Chào buổi sáng." Diệp Lệnh Úy ngáp một cái đầy lười biếng: "Tôi gọi cho xe của công ty tới đón rồi, tới ngay đó."
Xe và tài xế cậu gọi chỉ Diệp Sầm mới có quyền sử dụng, cậu không báo cho Diệp Sầm, gọi thẳng cho trợ lý tổng giám đốc. Hứa Mai nghe Diệp Lệnh Úy bảo cậu và bạn muốn sang đây, cho rằng có lẽ là cậu đã nói với Diệp Sầm từ trước, nên trước khi Diệp Lệnh Úy nói bản thân muốn dẫn bạn bè đến thì Hứa Mai đã sắp xếp xe đi đón Diệp Lệnh Úy rồi.
Tập đoàn nhà họ Diệp có khu trải nghiệm game lớn nhất Thân Thành, được cấu tạo hoàn toàn bằng kính cường lực, bước vào trong như đặt bản thân vào thời đại khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển ở mười ngàn năm sau, cũng như bước vào một hành tinh máy móc chưa được biết đến.
Nơi này không mở cho người ngoài vào, chỉ tiếp đón tiếp khách hàng quen hoặc bạn bè được khách hàng quen giới thiệu, sau cùng cũng sẽ phát triển thành khách hàng quen, ngay cả nhân viên cấp chưa đủ cao cũng không có tư cách bước vào trong đó.
Bắt đầu từ lúc Cao Lâm Xe theo lên xe, chân đã liên tục run lẩy bẩy.
Trần Phong Bảo cười nhạo cậu ta quá cùi bắp: "Mày cũng biết sợ à?"
Mặt Cao Lâm Hạo đỏ bừng: "Tao không có sợ, tao đang xúc động, là xúc động đó mày hiểu không hả?"
"… Chính xác là mày đang sợ."
Hứa Mai đứng ngoài cửa đón bọn họ, lúc xe còn chưa tới cô đã đứng tư thế rất tiêu chuẩn và thanh nhã ở cửa công ty. Tại tòa nhà độc nhất của Diệp thị, người ra ra vào vào từ trên xuống dưới đều là người của công ty, ai mà không biết vị thư ký hành chính kiêm trợ lý sinh hoạt cấp cao nhất của Diệp Sầm.
Nói là cấp cao nhất, thực tế là Hứa Mai không cần làm quá nhiều việc, cô chỉ phụ trách phân công việc cho những thư ký và trợ lý khác, vì đã là đơn vị hành chính cao nhất rồi nên chuyện nghênh đón cần cô đứng ra đại diện đã ít càng thêm ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!