Chương 40: (Vô Đề)

Phí Lan rất phản cảm việc người khác chạm vào đồ của mình, vô cùng phản cảm.

Dáng vẻ Diệp Lệnh Úy ngoan ngoãn đứng sau hắn khiến con người ta có cảm giác vô cùng thỏa mãn, nên khi tay của Tô Lôi với tới, Phí Lan trở nên rất bực bội.

Hắn hiếm khi biểu lộ tâm trạng ra rõ như thế, Tô Lôi nhất thời bị hoảng mà phát run lên, không biết là do đau hay do bị Phí Lan hù.

Kẻ đầu đàn đã gục, những kẻ khác lập tức giải tán, vốn là do bọn họ bị kích động chứ không muốn đối đầu với Diệp Lệnh Úy cho lắm, họ cũng cảm thấy cậu không có khả năng gian lận.

Cao Lâm Hạo nhìn đám người ùa tới như ong vỡ tổ, sau đó lại ùa đi, cậu ta trợn tròn mắt: "Đám này làm gì thế? Tao thật sự không hiểu luôn đó?"

Nhìn Tô Lôi đang đứng ôm tay, Trần Phong Bảo cười mỉa: "Tụi nó phát hiện bản thân đang làm chuyện ngu ngốc nên mới phanh lại kịp thời đấy."

Con người có những phút bốc đồng, làm ra những chuyện đầy nông cạn.

Chuyện của Lý Lam mới qua đi, giờ cô ta vẫn còn nghỉ làm ở nhà, học sinh toàn trường đứa nào mà chẳng biết? Trước đây Diệp Lệnh Úy bị bắt nạt là do Diệp Sầm chưa bao giờ ra mặt, Diệp Lệnh Úy cũng chưa từng chủ động nhắc tới chuyện mình là người nhà họ Diệp. Nhưng giờ không như xưa nữa, nếu đám người bọn họ còn không biết trời cao đất dày như thế thì không thể trách người khác được.

Nhìn hành lang vắng tanh, Diệp Lệnh Úy thở dài, mím môi, giương mắt nhìn Phí Lan: "Tại sao cuối cùng lại là tôi bị tra hỏi?"

Giọng nói hơi run rẩy, chứa trong đó là sự khó tin, sự oan ức. Giọng nói của cậu mềm mại bẩm sinh, dáng vẻ ấy khiến người ta không thể chịu nổi.

Cao Lâm Hạo cuồng nhan sắc cũng sắp phát điên tới nơi, cậu ta luống cuống tay chân: "Không phải do cậu sai, cậu đừng nói thế, rõ ràng là tụi nó ganh tỵ với cậu. Cậu… sao cậu lại nghĩ như thế?"

Trần Phong Bảo cũng hùa theo: "Đúng đúng, cậu đừng buồn, thi tốt đâu phải lỗi của cậu!"

Cao Lâm Hạo nhìn Trần Phong Bảo một cái, cảm thấy có gì đó sai sai.

Quả nhiên, sau khi nghe được những lời an ủi, hàng mi của Diệp Lệnh Úy run run, cậu thấp giọng nói: "Nếu biết thế thì tôi đã không thi tốt rồi…"

Trần Phong Bảo: "Đôi khi, tiến bộ dần dần cũng là một loại chiến thuật."

"…" Cao Lâm Hạo cảm thấy mình đang nghe lời khoe khoang, cảm ơn.

Nhà lớn nhà họ Diệp.

Nhà lớn của dòng họ Diệp tháng nào cũng có một buổi tiệc tụ tập trong gia đình, chủ yếu là để củng cố tình cảm giữa các thành viên. Buổi tiệc nhà được chuẩn bị từ sáng sớm, từ Diệp Phong Miện đã mất, nhà lớn hiện tại còn hai đứa con trai, một đứa con gái, ba người đều kết hôn rồi có con. Trừ mấy đứa con trai của Diệp Phong Miện và Diệp Nguyên – con trai của chú hai ra, còn lại mấy đứa cháu đều là con gái.

Nhà họ Diệp không trọng nam khinh nữ, tất cả mọi người đều nói chuyện bằng thực lực, đến cả lứa con cháu trong nhà cũng phải tuân theo nguyên tắc đó.

Trừ Diệp Lệnh Úy ra, tất cả những người còn lại đều được nuông chiều vô cùng. Họ có đủ điều kiện để tỏa sáng, bộc lộ tài năng ở những lĩnh vực mà bản thân am hiểu, luôn ngoan ngoãn trước mặt trưởng bối trong nhà. Chỉ có nguyên thân luôn u ám, không giống với họ.

Diệp Lệnh Úy đang ngồi trong sân, mặt cậu đanh lại, trong lòng cảm thấy đau châm chích, là con người chứ nào phải cây cỏ, cậu đau lòng cho nguyên thân, tại sao người nhà ruột thịt mà lại có thể đối xử lạnh lùng với nguyên thân đến vậy.

Xích đu trong sân khẽ đong đưa, Diệp Lệnh Úy nhìn mặt đất dưới chân, đạp chân có nhịp điệu.

"Anh tư…"

Giọng nói non nớt mềm mại vang lên, Diệp Lệnh Úy quay sang nhìn, thấy một cô gái chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc váy caro ngắn, mang giày da màu trắng, tóc cô bé khá dài, khuôn mặt trái xoan, ánh mắt cô rất dè dặt, giọng điệu cũng e dè.

"Bà nội bảo em đưa cho anh." Lưu Giai Nghệ đưa quả cam trong tay cho Diệp Lệnh Úy. Diệp Lệnh Úy nhận lấy, cô bé vẫn đứng đó.

Diệp Lệnh Úy rất đề phòng người nhà họ Diệp, cậu giương mắt cười cười: "Còn chuyện gì à?"

"Không có, em…" Lưu Giai Nghệ bị nụ cười của Diệp Lệnh Úy làm cho choáng váng, màu đỏ rực lan khắp vành tai cô. Cô bé xua tay liên hồi: "Em chỉ muốn hỏi chút, anh tư có muốn ăn gì không? Em bảo nhà bếp làm."

Diệp Lệnh Úy nhỏ nhất trong đám cháu trai, đứng thứ tư. Cô bé cười với cậu, gọi cậu là anh tư, đúng là không sai, chỉ có điều Diệp Lệnh Úy không rõ cô bé xinh đẹp khiêm tốn này là ai.

Trừ hai người anh của cậu và Diệp Nguyên ra, nhà họ Diệp còn có ba cô cháu gái.

Trong sách từng nói nhà bác hai có hai người con là Diệp Nguyên và chị gái của Diệp Nguyên, tên cô là Diệp Thiến. Chú ba có một cô con gái tên Diệp Mộng, năm nay mười tám tuổi. Cuối cùng còn lại một cô cháu gái nhỏ nhất, cô bé theo họ cha mình, năm nay mười lăm tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!