Chương 35: (Vô Đề)

"Cậu… cậu có ý gì?" Tâm trí Lâm Sơ Đông bị chiếm cứ bởi những tiếng nổ vang, cậu ta truy hỏi trong vô thức.

Hạ Hoán cười: "Không có ý gì hết, ý trên mặt chữ thôi."

Nói xong, Hạ Hoán lấy hộp thuốc lá trong tay Lâm Sơ Đông, cúi đầu rút một điếu thuốc, ngậm lên miệng. Ánh lửa đỏ cam từ chiếc bật lửa phản chiếu lên gương mặt hắn, để lộ một vẻ mặt mịt mờ, vô phương hiểu rõ.

Lâm Sơ Đông sửng sốt, lòng bàn tay lạnh ngắt.

Hạ Hoán cảm nhận cảm giác khói thuốc kích thích nơi yết hầu. Hắn là một là kẻ quái đản, hắn có thể nhớ rõ tất cả mọi chuyện bản thân từng chứng kiến, hắn đã muốn nhớ thì cả đời này sẽ không quên đi.

Ví như cho tới tận bây giờ, hắn vẫn còn nhớ lúc hắn hai tuổi, cha mẹ hắn đang lôi kéo đánh đá nhau trong khách sạn hoa lệ.

Hắn cũng nhớ dáng vẻ trong mắt Phí Lan chỉ có mình Diệp Lệnh Úy.

Kể ra thì, hắn là người quen biết Diệp Lệnh Úy trước, còn Phí Lan là nhờ phụ huynh hai nhà quen biết nhau nên mới tiếp xúc với Diệp Lệnh Úy. Vào ngày đầu tiên Diệp Lệnh Úy đi nhà trẻ, Hạ Hoán đã trở thành bạn của cậu.

Diệp Lệnh Úy rất xinh xắn, tính cậu lại ngoan ngoãn, thành tích chỉ hơi kém một chút, nhưng khi ấy không dùng kết quả học tập để phân chia thứ hạng, mấy đứa nhỏ cũng chẳng quan tâm chuyện ấy, nên Diệp Lệnh Úy rất được hoan nghênh trong lớp.

Nguyên nhân cậu được yêu mến thật ra còn có một lý do nữa. Dì Lệ hi vọng cậu sẽ kết thân với nhiều bạn nhỏ, cho nên cho cậu đeo một cái túi nhỏ, trong túi chứa đủ thứ kẹo nhiều màu sắc, để cậu dùng kẹo mà kết bạn.

Nhưng kẹo không phải biện pháp luôn luôn hữu ích.

Cơ thể của Diệp Lệnh Úy yếu ớt nên không thể chơi cùng mọi người, cô giáo cũng chăm lo cho cậu hơn, kết quả học tập lại kém, nên hầu như cậu không có bạn, chỉ có một mình Hạ Hoán luôn bên cạnh cậu.

Mãi đến khi Phí Lan xuất hiện cạnh Diệp Lệnh Úy. Phí Lan chuyển lớp vì Diệp Lệnh Úy, trở thành bạn cùng bàn với cậu, đôn đốc cậu học hành.

Mới đầu Diệp Lệnh Úy không chịu: "Không học cũng được mà, em không học đâu."

"Ai bảo em?"

"Hạ Hoán đó."

Hạ Hoán luôn dạy Diệp Lệnh Úy như thế, ở giai đoạn mà đưa trẻ nào cũng vô tư hồn nhiên, thì Hạ Hoán lại bị sự u ám bao vây khắp người.

Từ đó về sau, Phí Lan làm như vô tình mà dẫn Diệp Lệnh Úy cách xa Hạ Hoán, Hạ Hoán hầu như không còn cơ hội ở riêng với Diệp Lệnh Úy.

Vậy thì sao?

Cuối cùng chẳng phải họ vẫn tuyệt giao sao, hắn còn tưởng quan hệ của họ sẽ tốt đẹp lắm.

Hạ Hoán dập điếu thuốc, vẫn còn nửa điếu, hắn quăng nó vào thùng rác, bày ra vẻ mặt thờ ơ.

Hắn nhìn Diệp Lệnh Úy dần dần trở nên lu mờ ảm đạm, trở thành một kẻ cô đơn không còn hạnh phúc. Hắn đã chuẩn bị ra sân như một đấng cứu thế, nhưng bây giờ mọi thứ đều bị phá hỏng.

Cũng giống như khi còn bé, lúc sắp thắng rồi lại bị Phí Lan phá hư.

Diệp Lệnh Úy nhận điện thoại của dì Lệ, dì bảo cậu rằng Diệp Huyến bị tai nạn xe rồi.

Diệp Lệnh Úy nhếch miệng, một lát sau, cậu điều chỉnh nét mặt và giọng điệu, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh hai lại bị tai nạn xe ạ?"

Dì Lệ thở dài: "Chẳng phải vì đua xe à? Đã nói với nó là đua xe rất nguy hiểm, nó lại bảo dì không hiểu ý nghĩa của đua xe, tai nạn giao thông thì xảy ra liên miên. Lần này nó bị gãy xương rồi, mới từ bệnh viện về."

Mấy đứa nhỏ nhà họ Diệp đều do một tay dì Lệ nuôi lớn, ai bà cũng thương. Bản thân bà không kết hôn, có người còn bảo bà định dưỡng lão ở nhà họ Diệp, dì Lệ chưa kịp trả lời, Diệp Huyến đã đáp trả giúp.

"Đúng thế thì sao? Tôi tình nguyện nuôi dì ấy."

Đúng là Diệp Huyến không phải anh trai tốt, nhưng đây chỉ là trong quan hệ với Diệp Lệnh Úy.

Diệp Lệnh Úy không hiểu dì Lệ gọi cho mình biết chuyện này để làm gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!