"Hiệu trưởng, thầy phải xử phạt Diệp Lệnh Úy và Phí Lan ở lớp số 1, trường Trung học số ba của chúng ta từ trước đến giờ chưa từng có trường hợp học sinh nào dám ra tay với giáo viên cả!" Trương Nhàn thân là một giáo viên ưu tú, ở cái trường chỉ nhìn đăm đăm vào thành tích này, thứ cô ta nhằm vào không chỉ là học sinh mà còn có cả giáo viên, khả năng truyền đạt kiến thức của giáo viên kém chính là nguồn gốc của tội lỗi.
Đây chính là lý do Trương Nhàn và Lý Lam có thể nghênh ngang bước đi trong trường, thành tích của lớp mà các cô chủ nhiệm đều xuất sắc nhất, tỉ lệ lên lớp cũng cao nhất. Các cô rất tự tin đề ra yêu cầu với hiệu trưởng, dù cho những yêu cầu ấy đến cả hiệu trưởng cũng cảm thấy không hợp lý.
Hiệu trưởng sờ đỉnh đầu trọc lóc: "Hầy, cô Trương này, chúng ta làm nghề giáo đâu thể nào quá nghiêm khắc với học sinh được, cô thấy tôi nói có đúng không? Hơn nữa nể tình sự đóng góp của hai trò ấy cho trường, cô cứ mắt nhắm mắt mở cho qua đi, dù hai trò ấy không hiểu chuyện, nhưng cô đã là người lớn rồi sao phải tính toán với mấy đứa nhóc chứ?"
Hiệu trưởng không muốn trải nghiệm lại ánh mắt lạnh như băng của Diệp Sầm. Trước đây ông cũng nhắm mắt bỏ qua chuyện Trương Nhàn khắt khe với Diệp Lệnh Úy, đúng là trò Diệp Lệnh Úy kéo chân trường Trung học số ba của bọn họ lại thật. Mặc dù đôi khi cô Trương có hơi quá trớn nhưng cũng xuất phát từ lòng tốt...
Trương Nhàn không thể nào tin nổi, nói: "Hiệu trưởng, chính thầy dạy tôi rằng, hết thảy đều phải dùng thành tích của học sinh để nói chuyện."
Hiệu trưởng đã từng là chủ nhiệm lớp của cô, lúc trước hiệu trưởng cũng đã nghiêm khắc với bản thân cô, tại sao bây giờ lại không thể?
Hiệu trưởng đã mất đi dáng vẻ hiên ngang của năm ấy từ lâu, ông chỉ ngượng ngùng cười hai tiếng, giải thích: "Lúc ấy tôi không phải hiệu trưởng, tôi chỉ là giáo viên chủ nhiệm lớp, trong mắt chỉ có thành tích của học sinh giống hệt như cô ở hiện tại, hết thảy mọi thứ khi đó đều do hiệu trưởng lo liệu."
Dường như Trương Nhàn đã hiểu ra một chút, hiểu ra tại sao hiệu trưởng lại nhượng bộ, không nói một lời hay bác bỏ gì về hình phạt của Lý Lam, ông ngầm đồng ý cho cô Lý ở nhà chấn chỉnh hưởng lương.
Bởi vì thân phận của ông đã khác, trách nhiệm của ông cũng thay đổi.
Bây giờ trách nhiệm của ông là tất cả học sinh của Trung học số ba, vì lẽ đó dù chỉ là một phần ngàn ông cũng không dám mạo hiểm.
Trương Nhàn há to miệng nhưng lại không thể phát ra âm thanh gì, cô hắng giọng bảo: "Vậy cứ để như thế sao?"
Hiệu trưởng nhấp một ngụm trà quý báu của ông, liếc cô một cái rồi đáp: "Không thì sao bây giờ? Cô cứ quản lý lớp của mình thật tốt là được, đừng nhúng tay vào chuyện của lớp khác nữa."
"Vả lại…" Hiệu trưởng ngừng lại một chút: "Tôi cảm thấy hai trò ấy không hề quá quắt như cô nói."
Trương Nhàn như không thể tin được: "Sao thầy lại nói thế?"
"Xem ra thầy già thật rồi." Trương Nhàn để lại một câu đó rồi nổi giận tung cửa đi mất, mặc kệ thầy của mình đang ngạc nhiên ngồi ở ghế sô pha đằng sau.
"Nhìn đi nhìn đi, cô có còn coi tôi là thầy của cô không hả?" Hiệu trưởng tức đến mức trợn mắt, ông đặt mạnh chén trà xuống bàn, cảm thấy lồng ngực rất khó chịu.
Năm ấy ông cũng từng nông cạn như Trương Nhàn bây giờ. Sau này khi giữ chức hiệu trưởng, thấy được nhiều học sinh dù thành tích không tốt vẫn có thể xông pha giữa cuộc đời, ông mới phát hiện ra thực chất thành tích không phải thứ quyết định tất cả, chẳng qua là ông cho tụi nó thêm một con đường cho tương lai thôi.
Nhưng khi ông đã hiểu rõ những đạo lý này, thì những học sinh lúc trước ông đánh giá cao nhất vẫn chưa thông suốt được điều đó.
Trương Nhàn trẻ hơn Lý Lam, chỉ mới hơn ba mươi tuổi, cô học ở nhà trẻ trọng điểm, tiểu học trọng điểm, trung học cơ sở trọng điểm, trung học phổ thông trọng điểm, tốt nghiệp xong còn đi du học. Trong cuộc sống của cô, thành tích đại diện cho tất cả, đây cũng là điều người thầy kính yêu dạy cho và trong suốt cả hành trình học tập cô đều luôn tin tưởng vào điều đó.
Thế nhưng bây giờ người thầy dạy lại nói với cô rằng đó là sai.
Sao có thể sai được chứ?
"Ra rồi ra rồi!" Cao Lâm Hạo đang nằm nhoài trên bệ cửa sổ, vừa trông thấy Trương Nhàn mang vẻ mặt mù mờ bước ra khỏi tòa nhà văn phòng là cậu ta đã vui mừng hớn hở chạy về chỗ ngồi, nói: "Chắc chắn là bả đã kiện cáo thất bại rồi, chứ nếu thành công thì không có vẻ mặt đó đâu, nếu đã đạt được mục đích thì phải hất mặt lên trời mới đúng, tôi có kinh nghiệm tôi biết."
Diệp Lệnh Úy làm đề xong, đóng nắp bút lại, hỏi: "Cậu có kinh nghiệm lắm sao?"
Cao Lâm Hạo vén chùm tóc lên, vô cùng kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Tất nhiên, giáo viên muốn kiện tôi không phải mười người thì cũng là tám người, người nào kiện xong đi ra mà vui sướng hân hoan là xác định tôi sẽ xui tận mạng cho xem."
Diệp Lệnh Úy nhìn cậu ta một lúc, kìm không được nên bật cười thành tiếng.
Cao Lâm Hạo nói xong với Diệp Lệnh Úy, sau đó tiến tới bên cạnh bả vai của Phí Lan, hỏi: "Lần này mày thi điểm ổn hơn chút được không anh Lan? Để xem Trương Nhàn còn cười nổi không!"
Diệp Lệnh Úy cũng bị vấn đề này thu hút, cậu muốn biết Phí Lan sẽ làm thế nào.
Phí Lan đang chơi điện thoại, hắn không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: "Không biết."
"Sao lại không biết?" Trong phút chốc não Cao Lâm Hạo vẫn chưa load được.
"Tại đề khó quá." Phí Lam giả bộ thở dài: "Tao không có biết làm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!