Chương 25: Chiếc nhẫn vừa in

Diệp Lệnh Úy hơi nheo mắt, trượt tuột khỏi lòng Phi Lan, nghía cái bình trong tay hắn, "Tôi biết chứ, cậu uống rượu."

Diệp Lệnh Úy không ra bài như mọi khi, cơ mà Phí Lan chẳng có vẻ thất vọng lắm, hắn bật cười, "Cậu muốn đi mách thầy à?"

Mách thầy? Diệp Lệnh Úy tỏ vẻ khó hiểu.

Thấy Diệp Lệnh Úy không để ý trong bình đựng gì, Phí Lan thu lại cái bình, song chưa kịp phản ứng thì đã bị Diệp Lệnh Úy nhanh nhẹn giật mất.

Diệp Lệnh Úy nhìn chất lỏng khẽ sóng sánh trong bình, lập tức kề môi vào miệng bình nhấp một chút. Cậu nghịch đủ rồi, cạy từng ngón tay Phí Lan ra rồi đặt bình vào lòng bàn tay hắn, cúi người, đầu lưỡi thản nhiên liếm sạch vệt đỏ dính trên môi.

"Tôi chỉ muốn nói với "anh trai tôi" rằng uống rượu có hại cho cơ thể thôi." Diệp Lệnh Úy khẽ nói.

Mặt Phí Lan chẳng tỏ vẻ gì, đẩy Diệp Lệnh Úy ra, ung dung đậy nắp bình giữ nhiệt, đồng thời từ tốn hỏi, "Vậy cậu đang làm trò gì đây?"

Cao Lâm Hạo thấy hai người đối đáp cậu một câu tôi một câu thì nhức cả đầu, hơn nữa Diệp Lệnh Úy lại còn cướp rượu của anh Lan, to gan thật đấy.

Cao Lâm Hạo quen Phí Lan hồi cấp 2. Ngày ấy cứ hở tí ra là hắn lại thích uống rượu, nhưng không phải cái kiểu uống cho say bí tỉ, uống chẳng biết phải trái đúng sai, Phí Lan biết uống có chừng mực, chỉ nhấp chút chút là ngừng.

Dẫu vậy Cao Lâm Hạo vẫn rất thông cảm với Phí Lan. Chuyện này nếu đổi lại là cậu ta thì chính bản thân cậu ta cũng không dám khẳng định mình có thể chịu đựng được. Lúc mẹ ruột hắn lâm bệnh nặng sắp mất, ba hắn lại tuyên bố danh phận của một người đàn bà khác. Vợ cả mới qua đời chưa lâu đã quang minh chính đại rước người ta vào cửa.

Diệp Lệnh Úy hiểu rõ tình trạng cơ thể của nguyên thân, chắc chắn không được uống rượu, cậu chỉ nhấp tí chút, hương rượu mới trôi tới giữa yết hầu đã phai hoàn toàn, cậu liếc sang Phí Lan, "Tôi về lớp đây, cậu cứ uống thong thả."

Cao Lâm Hạo sợ ngây người, cậu ta phát hiện không chỉ mới một lần như thế, cái tên Diệp Lệnh Úy này rất thích tự tung tự tác, lúc cậu muốn chơi thì toàn thế giới phải chơi cùng, khi cậu không muốn dù bạn có bưng thế giới đến trước mặt cậu, cậu cũng chẳng buồn nhìn.

Còn mấy phút nữa sẽ tới giờ vào lớp, Cao Lâm Hạo hơi do dự, thì thầm hỏi Phí Lan, "Anh Lan, vụ họp phụ huynh đợt này mày định nói với Pokémon thế nào?"

Phí Lan biếng nhác ngâm nga nhạc điệu của vở kịch "Người đẹp và quái vật", lười không thèm hé mắt, "Thầy ấy hiểu, tao không cần nói."

"Lần này thầy ấy không tìm gặp mày nói chuyện?" Cao Lâm Hạo kinh ngạc.

Pokémon là gia sư ngày trước từng dạy kèm tại nhà cho Phí Lan nhằm giúp hắn ôn bù kiến thức của mấy tháng nghỉ học. Phí Lan thông minh, suy một ra ba khiến người ta không đỡ nổi. Lúc ấy Pokémon còn cảm thấy triển vọng tương lai của Phí Lan khó mà đo đếm được. Đâm ra lúc nhìn thấy trong danh sách lớp có cái tên Phí Lan xếp hạng 450, anh không hề liên tưởng đến cái cậu Phí Lan mà mình quen biết.

Mãi đến lúc tận mắt thấy hắn ngồi chễm chệ trên cửa sổ cúi đầu nghịch điện thoại, bên cạnh còn có mấy cậu trai vây quanh đứng tán dóc, gần như trong nháy mắt, Pokémon đã nhận ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất của Phí Lan.

Phí Lan ngửa đầu nhìn lên trần hành lang, "Nói chuyện gì?"

Chẳng có gì hay ho để nói.

Cao Lâm Hạo thấy Phí Lan như vậy, nín rồi lại nín, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn kìm không được mà bật thốt: "Anh Lan, cách tốt nhất để trả thù chẳng lẽ không phải là mạnh mẽ đến độ ép chết đối thủ sao? Bây giờ mày thế này…"

Phí Lan im lặng mất một lúc, như thể vừa nãy chẳng nghe được gì. Cao Lâm Hạo còn tưởng Phí Lan sẽ nổi cáu, cậu ta cẩn thận quan sát nét mặt Phí Lan, phát hiện vẫn ổn áp mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chẳng có nghĩa lý gì." Phí Lan hời hợt đáp.

"Người sống lo một ngày đủ ba bữa ăn thôi không được sao? Mệt mỏi như vậy để làm gì?" Phí Lan cười nói, thậm chí còn giơ chiếc bình giữ nhiệt lên với Cao Lâm Hạo. Cao Lâm Hạo nhìn Phí Lan, lòng bàn tay lạnh toát.

Dường như anh Lan không còn quan tâm bất cứ thứ gì nữa rồi.

Nhà trường khá thích bày vẽ rình rang, ngay sáng ngày họp phụ huynh đã sắp xếp trang trí địa điểm họp. Ngoài việc cho các bậc cha mẹ cảm nhận những đãi ngộ tốt đẹp mà con em mình được hưởng trong môi trường giáo dục, nhà trường còn muốn trường học trông thật ấm áp, sáng sủa, tích cực, đầy khí thế tiến lên phía trước!

Trường Trung học số 3 không phải trường tư, số trường học quý tộc trong Thân Thành cũng không hề ít, nhưng cho đến nay nơi này vẫn là ngôi trường có tỷ lệ lên lớp cao nhất, nguồn lực giáo dục và các khoản dự trù được phân bổ đứng hàng đầu. Trường có chính phủ chống lưng, tất cả phương tiện phục vụ dạy và học mới nhất, nhân lực ưu tú nhất đều được ưu tiên cho Trung học số 3.

Trung học số 3 không thiếu thiên tài, vào cái trường này rồi thì ai cũng là người đứng ở vạch xuất phát. Có một số học sinh trường khác còn đùa, Trung học số 3 không bồi dưỡng nhân tài mà là nơi lựa chọn nhân tài, bởi vì ai có thành tích tốt cũng muốn tới đây, nhưng đã đến rồi mới phát hiện bản thân tầm thường và nhỏ bé nhường nào.

Nơi này là thiên đường nhưng cũng là địa ngục.

Diệp Lệnh Úy cầm trong tay một quả bóng bay, chốc chốc lại đập nó lên mặt bàn. Cao Lâm Hạo nhíu mày đến độ có thể kẹp chết một con muỗi, cậu ta sắp áp thân mình lên tường rồi.

Cậu ta sợ bong bóng chết đi được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!