Diệp Lệnh Úy có thể cảm nhận được Phí Lan đang bất động, hắn thờ ơ hờ hững đứng tại chỗ, ngón tay đặt trên dây đeo balo, chẳng run lấy một cái nào.
Nguyên Tùng nhanh chóng đuổi tới, hắn cau mày, giọng điệu gần như là ra lệnh: "Phí Lan, đưa Diệp Lệnh Úy cho tao."
Diệp Lệnh Úy thở hổn hển, môi cậu dường như sắp đụng vào tai hắn.
Phí Lan ra khỏi trường muộn, Cao Lâm Hạo không dám khai báo rõ ràng chuyện của Diệp Lệnh Úy, nhưng lúc cậu không có ở đây, Cao Lâm Hạo đã nói hết mọi chuyện cho Phí Lan nghe.
Không thêm mắm dặm muối, Diệp Lệnh Úy nói thế nào với cậu ta, cậu kể lại hệt như thế cho Phí Lan.
Phí Lan từng nghe đồn về Nguyên Tùng, rất được lòng mọi người, còn khiến các giáo viên yêu thích, nhưng lại có cái nết bắt nạt người ta, đây cũng không phải là tật xấu "trí mạng", từ khi lên lớp mười thì Phí Lan đã không còn lo chuyện bao đồng nữa.
Con đường này là đường về nhà của hắn.
Diệp Lệnh Úy đột nhiên xuất hiện, hắn còn chưa kịp load não thì cậu đã nhào vào người hắn, bất chợt không kịp chuẩn bị, tựa như ngôi sao băng vụt qua bầu trời đen kịt.
Nguyên Tùng không quá rõ về Phí Lan, cũng không nghe anh em nhắc tới nhiều, hầu như những người có chút tài năng trong trường hắn đều từng nghe qua, cũng có quan hệ khá tốt với họ. Chuyện mọi người biết tên Phí Lan là do đối phương có ngoại hình điển trai nổi tiếng, độc nhất vô nhị.
Thế nhưng mà, hắn biết những năm học cấp 2, Phí Lan là nhân vật rất lợi hại.
Chỉ tiếc là bây giờ đã mờ nhạt trong mắt mọi người.
Phí Lan chậm chạp không đáp khiến Nguyên Tùng có hơi mất kiên nhẫn, hắn muốn đưa tay ra túm lấy Diệp Lệnh Úy. Dù Phí Lan không giữ lấy Diệp Lệnh Úy, nhưng hắn lại buông mắt, lùi về sau hai bước, Diệp Lệnh Úy cũng bước theo, tránh được tay của Nguyên Tùng.
Nguyên Tùng bất mãn: "Mày có ý gì?"
Phí Lan đứng yên không nhúc nhích, giọng điệu nhàn nhạt: "Tao không có tâm trạng để chơi với tụi con nít, mày muốn lôi thôi gì với cậu ta thì cút sang một bên mà trao đổi."
Diệp Lệnh Úy ngẩn ra, sau đó liếc một cái, víu chặt lấy Phí Lan hơn, cậu đã chuẩn bị tinh thần nếu Phí Lan bơ cậu, cậu sẽ vặn cổ Phí Lan luôn.
Phí Lan nhận ra được người đang ôm lấy mình đột nhiên víu chặt hơn, trong lòng thấy hơi buồn cười, biết sợ rồi à? Sợ mà còn dám làm?
Hắn giương mắt nhìn Nguyên Tùng: "Chấm dứt ở đây đi, tao đưa cậu ấy về."
Nguyên Tùng khó mà tin nổi, thậm chí hắn còn không hiểu gì, Phí Lan lấy đâu ra tự tin mà lại bình tĩnh nhàn nhã như thế…
"Chắc mày không biết, Diệp Lệnh Úy là con út nhà họ Diệp." Phí Lan nhẹ giọng nhắc nhở Nguyên Tùng, có lẽ là nghé con không sợ hổ, dù Diệp Lệnh Úy có bị nhà họ Diệp thờ ơ lạnh nhạt đi chăng nữa, thì anh cả và anh hai cậu vẫn sẽ không cho phép cậu bị bắt nạt ở trường.
Nhà họ Diệp?
Nhà họ Diệp nào?
Nguyên Tùng suy nghĩ rất lâu, nhà hắn cũng chẳng phải giàu có gì, không rõ tên mấy gia tộc lớn sau lưng mấy cậu ấm này lắm, nhưng hắn biết có một nhà họ Diệp, hắn chỉ biết duy nhất một nhà họ Diệp thôi.
Tân binh của giới kinh doanh, Diệp Sầm nắm quyền Diệp thị, dù bên ngoài không có nhiều tin tức của cậu ba nhà họ Diệp lắm, nhưng cậu ấy vẫn tồn tại, Diệp Lệnh Úy vẫn tồn tại.
Nguyên Tùng nhìn Diệp Lệnh Úy đang víu lên cổ Phí Lan, vẻ mặt phức tạp.
Hắn không biết, hắn không rõ, hắn cũng chỉ là học sinh cấp ba, trưa hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Lệnh Úy, hắn liền biết cậu trai này không phải là con nhà bình thường. Cậu không giống như những đứa trẻ được nuôi ở "quán lề đường", Diệp Lệnh Úy ở đâu, ánh mặt trời chiếu soi ở đó.
Phí Lan buông mắt, tầm mắt đáp lên gáy của Diệp Lệnh Úy, không có cảm xúc gì đặc biệt: "Được rồi, chẳng ai dám làm gì cậu đâu."
Nguyên Tùng siết chặt nắm đấm, ngón tay bấu vào lòng bàn tay, thằng lỏi trước mặt này vốn chẳng để hắn vào mắt, y như mấy kẻ ăn trên ngồi trước không coi ai ra gì, Phí Lan chẳng nhìn bạn thì trông như hắn đang lịch sự với bạn, trên thực tế hắn còn chẳng biết bạn là nam hay nữ.
Diệp Lệnh Úy từ từ buông hai tay ra, nhẹ nhàng khoác lên vai Phí Lan, gò má cậu tựa bên gáy hắn, nghiêng nửa mặt sang nhìn Nguyên Tùng, hàng mi run rẩy: "Tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn thế nào?"
Giọng nói của cậu trai vô cùng oan ức, cứ như Nguyên Tùng là một thằng ngang ngược không chịu bỏ qua cho người khác.
Người không biết rõ mọi chuyện nhất định sẽ cho rằng Diệp Lệnh Úy oan ức lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!