Diệp Lệnh Úy ngủ một giấc ngon lành, lúc tỉnh lại thì đang nằm trong phòng bệnh đơn ở bệnh viện, trên cái bàn nơi góc tường có đặt một bó hoa bách hợp và hoa cẩm chướng, ấm trà trên cái khay bằng thủy tinh vẫn còn bốc hơi nóng, rõ ràng là vừa mới pha, có người đã đến đây, hơn nữa là vừa mới đến.
Ngoài hành lang vang tiếng giày cao gót, Diệp Lệnh Úy mở mắt cố sức nhìn sang, sau đó cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ đẹp đẽ mặc một bộ tây trang màu đen bước vào.
Diệp Lệnh Úy không thể đoán được đây là ai, chỉ có thể im lặng.
Vừa hay, thiết lập của "nguyên thân" cũng là ít nói.
Người phụ nữ ngồi vào cái ghế bên cạnh giường bệnh của Diệp Lệnh Úy, nói rằng, "Diệp tổng mới vừa tới đây, đợi em một chốc nhưng thấy em mãi không tỉnh, công ty lại có việc gấp cần anh ấy xử lý, nên đã rời đi trước."
Diệp Lệnh Úy chớp mắt, giấu nửa khuôn mặt trong chăn, ánh mắt có hơi thất vọng, nhỏ giọng hỏi, "Anh cả đã tới ạ?"
Hứa Mai nhìn dáng vẻ này của cậu trai, trái tim thắt lại, cậu mới bao tuổi chứ, chỉ là một học sinh trung học, đáng ra cô cũng phải rời đi, nhưng Diệp tổng bảo cô ở lại, không phải là vì chẳng có ai chăm sóc Diệp Lệnh Úy, mà là để Hứa Mai chờ Diệp Lệnh Úy tỉnh lại thì hỏi xem cậu đã làm những gì ở trường.
Thành tích kém thì thôi, quan hệ xã hội cũng không làm tốt, toàn làm chuyện ngu xuẩn, đây là nguyên văn của Diệp tổng.
Hứa Mai nhìn dáng vẻ này của Diệp Lệnh Úy, cô không hỏi được, cô không thể liên hệ một cậu trai yếu đuối vô hại này với người ngu xuẩn u ám trong miệng Diệp tổng.
Cô còn hỏi gì nữa chứ, rõ ràng là em trai của Diệp tổng bị bắt nạt ở trường!
Hết thảy đều bắt nguồn từ sắc đẹp, tuy có hơi thô tục, nhưng Diệp Lệnh Úy không thể phủ nhận rằng sự thật đúng là như thế, mọi người sẽ luôn khoan dung hơn đối với người đẹp.
Tuổi Diệp Lệnh Úy không lớn nhưng lá gan cậu lại lớn.
Cậu nhanh chóng tiếp thu chuyện mình đã biến thành một "bia đỡ đạn" trong tiểu thuyết lẽ ra đã chết vào buổi trưa, cũng nhanh chóng hiểu rõ việc mình cần làm nhất là gì.
Một là học tập, hai là xử luôn mấy kẻ mắt chó coi thường người khác, Diệp Lệnh Úy hẹp hòi có thù tất báo, dù cậu là ai, cậu trở thành ai, thì nhất định sẽ diễn tròn vai.
Hiện tại cậu chính là Diệp Lệnh Úy, vai phụ Diệp Lệnh Úy "bia đỡ đạn" không ai thương không ai yêu.
Diệp Lệnh Úy suy nghĩ một chốc, đưa tay ra từ trong chăn, nắm ngón tay của Hứa Mai, "Chị ơi, em đói."
Hứa Mai nhìn Diệp Lệnh Úy, tình mẹ như biển Thái Bình trào dâng, cô lấy điện thoại di động ra, chẳng hỏi Diệp Lệnh Úy thích ăn cái gì, gõ bùm bùm chọn hết mấy món mà Diệp Lệnh Úy có thể ăn.
Thức ăn ngoài còn chưa tới, cô đã nhận được điện thoại của Diệp Sầm, anh cả của Diệp Lệnh Úy, yêu cầu cô trở về công ty ngay, Hứa Mai dặn tới dặn lui Diệp Lệnh Úy không biết bao nhiêu chuyện, bắt Diệp Lệnh Úy lặp lại mấy lần mới tạm yên lòng rời đi.
Diệp Lệnh Úy nhìn cánh cửa đóng lại, yên tâm thoải mái nằm trên giường, lấy điện thoại di động ra, có không ít tin nhắn mới, lớp trưởng, giáo viên chủ nhiệm, trưởng phòng giáo vụ, còn thêm… Người đã ném cái chai vào mình – Vi Dương.
Diệp Lệnh Úy cũng chỉ xem một lần, ai cũng tỏ ra mình rất quan tâm tới cậu, một sự quan tâm giả tạo, Diệp Lệnh Úy tắt điện thoại di động, nhìn sắc trời đã tối bên ngoài, bỗng nhiên nở nụ cười.
Thật ra rất có tính thách thức đó chứ, dọn dẹp lại một cuộc sống rối rắm cũng là một chuyện đáng để làm.
Lúc ăn cơm, Diệp Lệnh Úy mới biết độ ảnh hưởng của bệnh tim đến nguyên thân lớn bao nhiêu, bệnh tim có chia nhiều cấp loại, nguyên thân bị bệnh tim bẩm sinh, tuy người nhà lạnh lùng với cậu, nhưng tuyệt đối chưa từng khắt khe, thân thể của nguyên thân không tốt còn do một phần về tâm lý.
Cậu ta cảm thấy không vui thì sẽ ảnh hưởng tới cơ thể mình, ăn không vào, cho dù bây giờ đã là Diệp Lệnh Úy, nhưng cơ thể là của nguyên thân, dù Diệp Lệnh Úy có muốn ăn nhiều thêm cũng không ăn nổi.
Nhìn thức ăn còn lại quá nhiều, Diệp Lệnh Úy cảm thấy rất đau lòng.
–
Sáng hôm sau Diệp Lệnh Úy về trường học, bỏ qua giờ tự học buổi sáng, đến tiết một thì cậu vào lớp, vừa đi vào đã hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Cậu thản nhiên ngồi vào chỗ của mình, ghế còn chưa kịp nóng thì lớp trưởng lại tới, cô ấy nói rằng, "Cô Trương bảo cậu không cần ngồi đây nữa."
Ở đây? Ở đây là ở đâu? Cạnh thùng rác sao?
Diệp Lệnh Úy cười cười, từ chối, "Không cần, tớ sẽ ngồi ở đây, tớ cảm thấy chỗ này rất tốt."
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!