Trải qua sự việc bất trắc ngày trước, nhà trường đã tăng cao sự bài trí với với phòng y tế lẫn nâng cao trình độ chữa trị, bác sĩ trực ở đây là một chuyên viên già làm ở bệnh viện, hiện đã nghỉ hưu rồi tới đây dưỡng lão.
Khi Diệp Lệnh Úy tỉnh lại, trong tay vị bác sĩ già cầm ly trà chậm rãi thưởng thức.
"Tỉnh rồi à?" Ông nói: "Trò không sao cả, không ảnh hưởng đến những sinh hoạt cơ bản hằng ngày đâu, nhưng mà đừng có nghĩ tới chuyện vận động nhẹ này, làm phẫu thuật thì cũng phải xem xem hiệu quả tới đâu đã."
"Cảm ơn thầy." Diệp Lệnh Úy nói.
Cậu nằm trong phòng bệnh, có tiếng nói truyện ở bên ngoài nên Diệp Lệnh Úy định xuống giường ra xem, chợt vị bác sĩ già đó rầy cậu: "Nằm xuống mau! Chạy cái gì chứ? Không sợ chết à?!"
Diệp Lệnh Úy bị khí thế từ giọng nói rung cả núi non kia làm cho điếng người, lập tức nằm xuống kéo kín chăn, máy điều hòa thổi gió lạnh, bên trong phòng đã yên tĩnh lại, Diệp Lệnh Úy chợt nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện của ai ở ngoài.
"Tôi hiểu trong lòng thầy muốn đạt được thành tích, nhưng ít nhất thầy phải biết tình hình của học sinh chứ? Thầy vừa ra trường, có chí phấn đấu là điều tốt, nhưng thầy không thể nào vì mục đích tốt mà gây ra chuyện xấu được!" Giọng hiệu trưởng nghe đau đầu cực kì: "Thầy đừng có xem trò ấy giống như người không bị sao cả, chỉ cần lơ là một chút thôi nói không chừng trò ấy sẽ không còn nữa."
"Thưa hiệu trưởng, đây là sơ sót của tôi, sau này chắc chắn tôi sẽ chú ý." Bây giờ Dịch Nam nghĩ thôi cũng thấy sợ, có trời mới biết khi thấy cậu trai ngã xuống đất, trong nháy mắt đó hắn cảm thấy như mình ngừng thở.
"Tôi đã gọi điện báo cho phụ huynh của trò ấy rồi, năm lớp mười hai này, để trò ấy tốt nghiệp là đủ rồi." Hiệu trưởng nói sâu xa.
Học kỳ này mới bắt đầu được một tháng mà Diệp Lệnh Úy đã phát bệnh tận hai lần, nếu thêm hai lần nữa thì Cục giáo dục sẽ đưa người xuống xem.
Hiệu trưởng chắp tay sau lưng rồi rời đi, Dịch Nam đứng ở cửa do dự mãi mới đẩy cửa phòng y tế ra, vị bác sĩ già chỉ liếc nhìn chứ không ngăn cản.
Dịch Nam không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Lệnh Úy, lúng túng đi tới hỏi: "Bây giờ trò cảm thấy có ổn không?"
Diệp Lệnh Úy vùi phân nửa khuôn mặt vào chăn, để lộ mỗi đôi mắt ở ngoài, thoạt nhìn vô cùng mong manh dễ vỡ, Dịch Nam nhớ lại hôm nay mình hồ đồ đến mức để cậu chạy bộ cùng với mọi người thì chỉ muốn tát bản thân hai cái.
"Em vẫn ổn, cảm ơn sự lo lắng của thầy." Diệp Lệnh Úy khẽ nói: "Thầy đừng sợ nha."
Dịch Nam ngớ cả người.
"Em biết mình sẽ ngất xỉu nên thầy đừng sợ nữa." Diệp Lệnh Úy nhẹ nhàng giải thích.
Trong chốc lát Dịch Nam hơi khó hiểu, không hiểu Diệp Lệnh Úy nói ẩn ý cái gì, muốn nói lên điều gì.
"Thầy à sau này đừng liều lĩnh như thế nữa, sẽ xảy ra chuyện đó." Cậu trai nhẹ nhàng thở dài, dáng vẻ như rất là bất đắc dĩ.
Dịch Nam từ từ lấy lại tinh thần, cảm thấy cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân cuốn đi khắp cơ thể, hắn vô cùng lúng túng, không biết nên làm gì, chỉ qua loa gật đầu mấy cái rồi bối rối chạy ra ngoài.
Dịch Nam đi thì người tiếp theo tiến vào, Cao Lâm Hạo tới rồi đây.
Trong tay cậu cầm cái ly của Diệp Lệnh Úy, rót nước nóng vào đặt trên tủ đầu giường, oán giận hỏi: "Tôi thấy ông Dịch Nam chạy ra ngoài, cậu nói gì với ổng vậy? Sao mà ổng bị dọa thành như vậy?"
Diệp Lệnh Úy ỉu xìu nói: "Không gì cả."
"Pokémon bảo một chốc nữa anh cậu sẽ tới đón cậu về, nghỉ ngơi cho khỏe rồi quay lại học." Cao Lâm Hạo nói.
"Ừm." Diệp Lệnh Úy như muốn díp hai mắt lại.
Cao Lâm Hạo còn muốn trò chuyện thêm chút nữa với Diệp Lệnh Úy, nhưng thấy hình như cậu mệt mỏi lắm rồi thì đứng lên chuẩn bị rời đi, Diệp Lệnh Úy chỉ nhắm mắt lại chứ chưa ngủ, cậu nghe thấy Cao Lâm Hạo hô hào ở ngoài hành lang.
"Đi thôi anh Lan, Diệp Lệnh Úy không bị sao cả."
Diệp Lệnh Úy nghiêng đầu nhìn thấy vạt áo màu trắng của Phí Lan vụt qua ở cửa.
Bốn giờ chiều, Diệp Lệnh Úy bị gọi dậy, là bị ai đó vỗ mặt gọi dậy.
"Dậy, đi về." Diệp Huyến lời ít ý nhiều, trong tay cầm cặp của Diệp Lệnh Úy, vừa nãy nhân lúc Diệp Lệnh Úy còn ngủ thì đến phòng học xách đi, không biết bài tập có những gì nên hắn chỉ tùy tiện hốt hai quyển sách rồi đi ra ngoài, cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Diệp Lệnh Úy chậm rãi ngồi dậy, cậu mặc áo ngắn tay, vừa mới vén chăn ra, trên cánh tay đã nổi lên một lớp da gà mong mỏng,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!