Chương 16: (Vô Đề)

Cao Lâm Hạo ngại ngùng cười với Diệp Lệnh Úy: "Xin lỗi cậu, tôi quên mất là anh Lan hơi có bệnh sạch sẽ một tẹo, đến tận bây giờ chưa từng uống chung chai nước với người khác."

Diệp Lệnh Úy tỏ ý đã hiểu.

Cao Lâm Hạo đậy nắp hộp cơm thật kín như thể hộp cơm bị chó liếm qua, Tiểu Chanh Tử lại tiến tới, mà cô cũng có thù dai mấy, mới sáng bị Diệp Lệnh Úy dạy dỗ bây giờ đã sán lại gần.

Trên tay cô cầm một chai sữa bò đã uống được một nửa, đưa đến trước mặt Cao Lâm Hạo: "Cậu có đói bụng không? Nếu như đói quá thì uống chai sữa còn thừa lại của tôi nè."

"..." Biểu cảm của Cao Lâm Hạo dần dần biến thành ngạc nhiên và không thể tin được: "Tôi nhìn giống chó lắm à?"

"Tôi thấy Diệp Lệnh Úy dù ăn cái gì cũng không lật tới khuấy lui, càng không để dính nước miếng ở khắp nơi, cậu mau nhìn ống hút của cậu đi, trời má nước miếng kéo thành sợi luôn rồi, tôi không thèm." Cao Lâm Hạo lắc đầu nguầy nguậy, hai tay chắp lại với nhau cứ như sợ Tiểu Chanh Tử sẽ nhét sữa bò vào miệng cậu.

Xung quanh phát ra một ít tiếng cười lẻ tẻ, mặt Tiểu Chanh Tử đỏ lên, bỗng nhiên có hơi lúng túng.

Ngón tay Diệp Lệnh Úy gõ lên bàn một cái, hơi ngửa đầu nhìn nữ sinh nhoẻn miệng cười rồi nói: "Cậu ta ăn no rồi nên đừng có để ý đến."

Cho đối phương một cái bậc thang để xuống vậy.

Tiểu Chanh Tử biết ơn nhìn Diệp Lệnh Úy, cô nàng khẽ nói cảm ơn, hình như lúc rời đi cũng sắp khóc rồi.

Có những người trời sinh đã rất coi trọng cái đồ vật gọi là "sĩ diện", còn có những người thì chẳng hề quan tâm. Và đương nhiên Tiểu Chanh Tử là cái đầu tiên, thêm cả việc cô nàng còn là người tương đối được chú ý và yêu chiều ở trong lớp hiển nhiên sẽ không chịu nổi việc bị người ta soi mói như thế.

Cao Lâm Hạo thấy người đi rồi thì cười giễu: "Cậu giúp nhỏ đó làm cái gì? Tôi đang cho nhỏ nếm thử sự tàn nhẫn của xã hội, để xem nhỏ còn dám nói giúp Lâm Sơ Đông không."

Diệp Lệnh Úy sâu sắc nhìn Cao Lâm Hạo, khuôn mặt của Cao Lâm Hạo lộ ra vẻ khinh thường còn ánh mắt thì mỉa mai.

Mấy giấy sau Diệp Lệnh Úy nghịch cây bút máy trên bàn, chậm rãi nói: "Chẳng qua là nhận thức của cậu ấy lệch lạc thôi."

Sửa lại là được.

Tất cả mọi người cũng chỉ là nhận thức bị sai lệch, người được mọi người vây quanh, được nâng lên mây, hẳn phải là nguyên thân, là "Diệp Lệnh Úy".

Phí Lan nghe hai người kia nói chuyện, thú thật hắn rất ngạc nhiên khi thấy Cao Lâm Hạo bênh Diệp Lệnh Úy, bởi vì tuy rằng thường ngày miệng Cao Lâm Hạo cứ như súng đại bác, nhưng chưa từng nói giúp ai cả, người mà cậu ta nói giúp ít nhất cũng là người mà cậu để ý tới, nhưng người mà cậu để ý tới thì vạch đầu ngón tay ra đếm cũng chỉ có mấy người.

Có mấy người thôi, nhưng ai cũng "đỉnh".

Buổi chiều là tiết thể dục, năm ngoái Trung học số ba bỏ tiết thể dục vì muốn học sinh dồn sức lực và tập trung vào việc học tập, mãi đến khi một vài học sinh học tập quá sức nên ngất xỉu ở trong lớp, dù không liên quan trực tiếp tới việc hủy học thể dục, nhưng nhà trường lại cho học sinh lớp 12 học thể dục lại, ít ra khi bị ngất xỉu thì không phải là do nhà trường không coi trọng việc rèn luyện thân thể cho học sinh.

Diệp Lệnh Úy không cần phải học tiết thể dục.

Cao Lâm Hạo thay áo thun: "Hâm mộ cậu quá đi à, tôi không muốn học thể dục chút nào."

Nhưng sự phấn khích trong mắt đã bán đứng cậu ta, đôi khi đang trong giờ học lại làm cái tư thế ném bóng vào rổ, vậy mà nói không muốn học tiết thể dục thì có quỷ nó tin.

Dáng vẻ khi Diệp Lệnh Úy nhìn người khác rất là đẹp, Cao Lâm Hạo ngứa tay vò tóc của Diệp Lệnh Úy, cảm giác vô cùng thoải mái, cậu nhảy cẫng lên chạy ra khỏi lớp: "Đợi tôi chơi bóng rổ xong sẽ mua sữa chua cho cậu."

Lực tay của cậu ta rất lớn, Diệp Lệnh Úy thiếu chút nữa đã "bay" ra khỏi ghế, vội vịn tay lên bàn, vừa nhìn lên đã thấy Phí Lan vươn tay về phía mình.

Phí Lan cũng không xấu hổ mà vô cùng tự nhiên thu tay lại, vừa mở cúc áo sơ mi vừa nói: "Bạn nhỏ à, nhắc cưng một chút, đừng nuông chiều cậu ta quá, cậu ta rất biết cách được voi đòi tiên."

Bây giờ Cao Lâm Hạo có quan hệ tốt với Phí Lan như vậy, công lao hoàn toàn thuộc về da mặt dày lẫn sự được voi đòi tiên của cậu.

Chỉ cần bạn không nói không, thì đó chính là đồng ý.

Diệp Lệnh Úy trong chốc lát không load được: "Ai cơ?"

Phí Lan không trả lời, vấn đề này không cần trả lời, Diệp Lệnh Úy load xong là sẽ biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!