Giản Thành Hi ở chuồng ngựa bận rộn nửa ngày trời, thậm chí còn tính xem có thể tự tay ủ phân để làm phân bón được không.
Sau một hồi tự mình nghiên cứu, cuối cùng anh đưa ra kết luận là có thể làm được.
Nhưng mà hôm nay anh không mang dụng cụ gì theo, còn chẳng có quần áo bảo hộ, vậy nên anh cũng chỉ có thể tạm bỏ cuộc. Đành nhờ A Bá giúp đỡ ủ phân để chúng lên men, rồi ngày mai anh qua lấy sau.
Mà A Bá nghe anh nhờ vả như vậy, lập tức đầy vẻ kì quái nhìn anh.
Giản Thành Hi cười tươi: "Phiền anh quá!"
Thậm chí đến lúc A Bá nhận tiền vẫn còn dùng ánh mắt nhìn tên ngốc mà nhìn anh.
Giản Thành Hi lúc này lại đang vô cùng phấn khích vì cuối cùng cũng tìm thấy thứ gì đó có thể thay thế cho phân bón hoá học. Vốn là nên vui vẻ mừng rỡ, nhưng không hiểu vì sao mà anh lại cảm thấy lông tơ gáy mình như đang dựng đứng hết cả lên, giống như có người đang lén lút nhìn chằm chằm sau lưng anh vậy.
Đến lúc quay đầu ra sau, lại chẳng thấy một cái gì.
Trong lòng Giản Thành Hi thấy quái quái, vừa hồi hộp vừa hoảng sợ.
Hệ thống bỗng nói: [ Ký chủ, anh phải làm một người kiên định vào chứ, phải biết tin vào chủ nghĩa duy vật ]
"Cậu thôi đi." Giản Thành Hi lên án: "Chỉ cần sự xuất hiện của cậu thôi đã là chuyện vô cùng không khoa học rồi mà?!"
Hệ thống oan ức: [ Ký chủ à, tôi là sản phẩm công nghệ cao mà! ]
Giản Thành Hi thấy hơi buồn cười: "Cậu là sản phẩm của ai vậy? Hơn nữa, vì sao vị thiên tài đã sáng tạo ra cậu—một sản phẩm công nghệ cao như họ sẽ gửi cậu đến một con cá mặn không có lợi ích nào như tôi thế?!"
Hệ thống trầm mặc không nói gì.
Giản Thành Hi còn tưởng mấy lời nói vui của mình đã làm tổn thương đến trái tim nhỏ bé của hệ thống rồi.
Nào ngờ———
Hệ thống chỉ trầm mặc một lúc, sau đó nó nói: [ Ký chủ, anh sao lại nghĩ bản thân không là người không có ích lợi nào vậy chứ. Thật ra, có lẽ anh cũng là một người cực kỳ quan trọng đối với người khác đấy ]
Giản Thành Hi sửng sốt: "Cậu nói sao cơ?"
Nhưng sau đó cho dù anh có gặng hỏi ra sao, hệ thống vẫn cứ mãi im lặng giả làm người câm.
Giản Thành Hi khẽ thở dài.
Hệ thống của anh điểm nào cũng tốt, chỉ mỗi tội hay thích giả làm người câm.Sắc trời dần ngả về đêm.
Anh cũng không nán lại đây lâu nữa, nhớ đến các con vẫn đang chờ mình, anh lập tức vội vàng quay về.
Đến tối lúc họ về đến nhà ở Thành Thiên Không, vốn nghĩ trong nhà sẽ chẳng có ai, thế nhưng khi anh cùng các con bước vào phòng khách, bỗng thấy Lệ Lăng Phong cũng vừa đi từ trên tầng xuống.
Có lẽ là hắn rửa mới tắm táp rửa mặt xong.
Giản Thành Hi ngạc nhiên: "Tướng quân về sớm thế ạ?"
Lệ Lăng Phong gật đầu, hắn bước đến cầm lấy mấy túi đồ ăn anh đang xách, nói: "Chuyện quân doanh xử lý xong sớm, công chúa có tổ chức một bữa chiêu đãi các binh sĩ đã cùng tham gia vây bắt rồng của nàng để cảm ơn."
Giản Thành Hi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lệ Lăng Phong lời ít ý nhiều giải thích: "Tôi không đi."
Giản Thành Hi bỗng thấy vui vui trong lòng, nhưng vẫn quan tâm hỏi thêm: "Thế sao anh không đi vậy?"
Lệ Lăng Phong cúi đầu nhìn lướt qua chàng vợ nhỏ của mình, sâu xa nói: "Đi để có người giận dỗi không vui à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!