Giản Thành Hi cả đời này chưa từng nghĩ mình sẽ gặp chuyện nào xấu hổ hơn lúc này.
Nhưng trước mặt một nhóm người đang nhìn mình chằm chằm, anh cũng không dám nói "không phải".
Nhưng Bá Ân phía sau Lệ Lăng Phong bỗng nhiên bước tới. Gã mặc bộ tây trang phẳng phiu, thoạt nhìn cũng ra dáng người. Gã mỉm cười: "Giản phu nhân, ngài kiểm tra thế nào mà lại ngã từ cửa sổ xuống vậy chứ?"
Một câu hỏi đánh đúng vấn đề nan giải.
Mặt Giản Thành Hi lập tức tái mét lại, không còn đường chối cãi.
Anh quay đầu khẽ nhìn thoáng qua Mễ Lạp Kiệt.
Mễ Lạp Kiệt–đồng phạm của anh thế lại không chút tình nghĩa mà ngoảnh mặt đi nơi khác, không chừa chút mặt mũi nào cho anh.
Giản Thành Hi nghẹn lời.
Lúc anh đang vắt óc nghĩ lý do viện cớ cho mình———
Cửa sổ tầng 4 bỗng vọng đến giọng nói: "Ba ba!"
Giản Thành Hi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lệ Toái Toái đang ngó ra chỗ cửa sổ văn phòng Mễ Lạp Kiệt. Cũng không biết cô nhóc đứng đấy bao lâu, với cả thấy được những gì rồi.
Giản Thành Hi nói vọng lại: "Toái Toái."
Lệ Toái Toái từ xa nói với anh: "Ba ba lấy được đồ chơi của con mắc ở trên cây chưa ạ?"
Giản Thành Hi cảm thấy mình như vừa được con vớt lại một mạng, vội đáp: "Lấy được rồi, con ở trên tầng ngoan ngoãn chờ ba, lát nữa ba lên."
Lệ Toái Toái ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."
Vấn đề nan giải được giải quyết dễ dàng như thế đấy.
Giản Thành Hi quay đầu lại nhìn Bá Ân, dưới ánh mắt phán xét tìm tòi của gã nở nụ cười: "Khiến ngài chê cười rồi."
Bá Ân xua tay: "Nào có, chỉ là cảm thấy ngài Giản đối xử với con cái tốt thật đấy."
Giản Thành Hi cười cười đáp lại: "Nào có nào có, sao tốt bằng ngài được, một người mẹ lo cho Alice vẫn chưa đủ, còn muốn cưới thêm một người nữa về lo cùng."
Nụ cười trên mặt Bá Ân cứng đờ lại.
Giản Thành Hi "a" một tiếng, khuôn mặt anh xinh đẹp mịn màng trông cực kỳ vô tội, còn dán lại người chồng mình nhỏ giọng hỏi: "Xin lỗi, chuyện này có nói được không?"
Bá Ân tức đến mức tay cũng run lên.
Đã thế mấy vị quan viên khác ở phía sau còn nhấp môi bật cười ra tiếng.
Bá Ân nhịn cơn tức này xuống, nhìn về phía Lệ Lăng Phong, nói: "Lệ nguyên soái, nhà ngài đã có hai cháu nhỏ rồi, hiện tại còn dự định có cháu thứ ba. Tôi thấy ngài cũng không nên để phu nhân mệt quá đâu, cũng nên sớm rước một người nữa về thôi."
Lệ Lăng Phong nâng mí mắt lên gã, thờ ơ đáp: "Không cần."
Bá Ân có hơi nghi hoặc.
"Dạy dỗ và chăm lo con cái không phải việc của một mình em ấy." Giọng nói Lệ Lăng Phong trầm ấm vững vàng, thân hình hắn cao lớn đĩnh đạc, nhìn Bá Ân, nói: "Tổng Bí thư nếu rảnh rỗi quan tâm phu nhân nhà tôi như thế, không bằng đến thăm người vợ đang ốm bệnh của ngài thì hơn đấy."
Nụ cười của Bá Ân cũng suýt nữa không trụ nổi, gã chỉ đành ngượng ngùng nói: "Này thì tất nhiên rồi."
Nơi đáy mắt gã lại ẩn giấu sự lạnh lẽo.
Tình hình triều chính thường xuyên thay đổi thất thường. Hiện tại Lệ Lăng Phong gần như nắm giữ hơn phân nửa quyền quân sự trong triều, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!