Chương 44: Diễn xuất xuất thần của nhân vật chính

Sau nhờ sợ có mặt của cha Alice mà màn hài kịch này cuối cùng cũng kết thúc.

Đó là một người đàn ông trông rất nho nhã lịch sự, nhưng lúc dạy dỗ Alice lại rất nghiêm khắc. Trên mặt anh ta đeo kính gọng vàng, bước xuống từ một phi thuyền khác.

"Alice." Người đàn ông cũng có mái tóc màu xanh dương, trên người khoác chiếc áo măng tô đen, lúc này trông cực kỳ nghiêm khắc gọi con gái: "Bao nhiêu quy củ ở nhà dạy con con quên hết rồi đúng không? Mẹ con dạy con đối xử với quản gia vô lễ như vậy à?"

Alice thấy là cha mình, nước mắt lại tí tách rơi xuống. Cô bé đang cực kỳ tủi thân, vẫn nghẹn ngào đáp lời cha: "Con xin lỗi, thưa cha."

Cô bé khóc lóc thảm thiết như vậy, nhưng cha bé lại chẳng thèm quan tâm tới.

Người đàn ông nhìn về phía quản gia đang nằm sõng soài trên mặt đất, trên mặt vẫn dính nước thuốc thì lập tức nhíu mày lại: "Là con làm?"

Alice sửng sốt, cô bé chột dạ nhìn về phía Lệ Toái Toái một cái, tuổi còn nhỏ khiếm bé không che giấu được suy nghĩ trong lòng.

Trong tay Lệ Toái Toái thật ra vẫn đang cầm ống thuốc trống rỗng, không chút che giấu.

Giản Thành Hi vội vàng tiến lên giải thích: "Chào ngài, ngại quá, là con gái tôi bất cẩn trượt tay thôi, con bé không có cố ý. Tôi thấy quản gia nhà ngài……hình như là bị ngất rồi, có lẽ cần cấp cứu, phí chữa trị cứ để chúng tôi thanh toán đi."

Người đàn ông nhìn Giản Thành Hi từ đầu đến chân một lượt: "Tinh linh?"

Giản Thành Hi bị sự nhạy bén của anh ta làm giật mình.

Người đàn ông tộc Thiên Sứ từ trên cao nhìn xuống Giản Thành Hi: "Xin mạn phép hỏi, ngài là?"

Giản Thành Hi tự giới thiệu: "Tôi là Giản Thành Hi, đây là con gái tôi, Lệ Toái Toái."

Người đàn ông nhận ra rất nhanh: "Là phu nhân và con gái Lệ nguyên soái à?"

Giản Thành Hi không ngờ anh ta lại nhận ra mình.

"Chào ngài, tôi là Bá Ân, hiện tại đang đảm nhiệm vị trí Tổng Bí thư." Anh ta duỗi tay, nho nhã lễ độ: "Cũng là cha của Alice."

Người đàn ông mới vừa rồi khá là ngạo mạn, lúc này lại trông cực kỳ khiêm tốn, thái độ cũng hoàn toàn thay đổi.

Trong lòng Giản Thành Hi thấy có chút châm chọc, nhưng vẫn mỉm cười bắt tay anh ta: "Ngài Bá Ân, chào ngài."

Alice đứng bên cạnh cha vẫn đang sụt sùi lau nước mắt.

Bá Ân quay lại liếc con mình một cái, nói: "Alice, ta đã dạy con là khóc sướt mướt ở bên ngoài là hành động rất vô lễ rồi, đúng không?"

Alice dụi dụi mắt, đôi mắt cô bé vì khóc nhiều mà hơi sưng: "Cha ơi, mẹ đâu ạ? Con muốn gặp mẹ."

Bá Ân khẽ nhíu mày: "Mẹ con có việc không đến được. Ta sẽ cho người đến chăm sóc con sau."

Alice vẫn muốn nói chuyện tiếp, Bá Ân đã trực tiếp cắt lời cô bé: "Bây giờ con về tự ngẫm nghĩ lại hành vi vô lễ của mình đi. Bao giờ nghĩ xong thì ta cho con nói chuyện điện thoại với mẹ sau."

Alice lập tức lau khô nước mắt, cô bé mới ba tuổi đáng thương đến khóc cũng không dám khóc. Sau khi chào tạm biệt Giản Thành Hi và Lệ Toái Toái thì ngoan ngoãn ngồi lên phi thuyền.

Giản Thành Hi nhìn bóng lưng cô bé, bỗng dưng cảm thấy cô bé ấy đáng thương vô cùng, liền lên tiếng: "Tôi thấy Alice dường như rất buồn……"

Bá Ân quay mặt lại, mỉm cười nói: "Trẻ con giận dỗi mà thôi. Đều là do mẹ con bé không dạy dỗ con bé tốt, làm ngài chê cười rồi. Sau nếu có cơ hội, hoan nghênh ngài đến nhà chúng tôi làm khách."

Giản Thành Hi nhìn anh ta không chút để tâm đến cảm xúc con gái, cảm khái ở trong lòng.

Nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, anh không thể tự tiện chõ mũi vào được.

Anh còn tưởng cuộc đời nhân vật chính sẽ khá thuận buồm xuôi gió, không nghĩ cũng sẽ có nhiều tâm sự như vậy.

Trong đầu bỗng nhiên nhớ lại lúc sáng anh mở khoá mảnh ký ức của Alice: [ Alice bị bắt rời xa mẹ từ nhỏ, tuổi thơ không mấy hạnh phúc ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!