Những người có mặt trong văn phòng đều ngẩn người.
Mẹ thằng nhóc người lùn có chút ngoài ý muốn khi nghe thấy mấy lời này từ miệng Giản Thành Hi đang ngồi trên sô pha đối diện.
Giản Thành Hi kéo con gái cùng ngồi xuống. Đối diện với bầu không khí áp lực đè nén anh chẳng sốt ruột, cũng chẳng tỏ vẻ mạnh mẽ, chỉ nhàn nhã sửa sửa lại chiếc nơ bướm đang hơi lệch của con.
Lệ Toái Toái nhỏ giọng hỏi: "Ba ba, chúng ta ngồi đây chờ cảnh sát đến ạ?"
Giản Thành Hi gật đầu: "Ừ, đúng vậy."
Mẹ thằng nhóc người lùn lên tiếng: "Anh báo cảnh sát làm gì chứ? Rõ ràng là chỉ cần xin lỗi là đã giải quyết xong rồi, phiền phức thế làm gì?"
Giản Thành Hi thấy hơi cạn lời, ngẩng đầu nhìn cô ta: "Xin lỗi? Xin lỗi ai cơ?"
Lệ Tháp người mặc quần áo đẹp đẽ tinh xảo, hừ nhẹ một tiếng: "Dựa theo nội quy nhà trường, trộm đồ người khác sẽ bị đánh lòng bàn tay. Chuyện con anh làm đã rõ mười mươi ra đấy rồi. Một đứa bé có thói xấu này sao có thể tiếp tục học cùng con trai và cháu ngoại tôi chứ?! Nó nói nó không lấy anh cứ thế tin chắc?!"
Lệ Trầm ngồi trên sô pha, dáng người cậu nhóc mảnh khảnh gầy yếu. Cậu chỉ an tĩnh ngồi ở đó, không nói lời nào.
Bởi vì cậu biết, cậu có nói cũng chẳng ai thèm tin.
Gặp chuyện như này, những đứa bé khác đều chỉ cần nhìn thấy ba mẹ liền đều sẽ tủi thân chạy đến khóc lóc kể lể.
Nhưng cậu thì không.
Bởi vì ba ba đã liên tục dặn cậu phải hoà đồng với các bạn, nhưng mới ngày đầu cậu đi học đã phát sinh chuyện này.
Có lẽ ba ba sẽ thất vọng lắm.
Lần trước cậu đã chọc bạn học tức phát khóc, nên chắc lần này ba ba cũng chẳng còn tin tưởng cậu đâu nhỉ.
"Sao tôi lại không tin chứ?" Giọng nói Giản Thành Hi từ bên cạnh truyền đến, ánh mắt anh nhìn người phụ nữ kia cực kỳ kiên định vững vàng: "Đúng là chúng tôi đến từ Thành Phố Ngầm, và đúng là chúng tôi nghèo, nhưng không phải đồ của mình tôi tin con trai tôi sẽ không lấy. Tôi không tin con tôi, chẳng lẽ tin cô chắc?"
Lệ Trầm ngỡ ngàng nhìn ba mình.
Giản Thành Hi vỗ vỗ tay cậu nhóc động viên: "Hôm nay dù có làm loạn đến mức bị đuổi học, tôi cũng phải xem được camera giám sát."
Lệ Tháp không nghĩ anh lại dám nói như thế, làm cô đây là một quý phu nhân cũng phải nở nụ cười lạnh: "Anh Giản này, sao anh phải tự lừa mình dối người thế? Con trai tôi đã tận mắt thấy, chính là chứng cứ đầy đủ nhất rồi còn gì. Thật ra cũng chẳng có vấn đề gì lớn cả, chỉ là một cái vòng mà thôi, mất thì mất, cũng chẳng đáng tiền. Nhưng tôi quên mất một điều, nhà anh là đến từ Thành Phố Ngầm, chắc con cái anh chưa thấy thứ gì quý giá như vậy, điều này cũng dễ hiểu thôi."
Nói nói—
Lệ Tháp nhìn hai đứa nhóc nhà anh, ánh mắt khinh miệt không chút che giấu: "Không thì mấy hôm nữa tôi mua thêm hai cái vòng cho mấy đứa nhà anh nhá? Đừng để con còn bé đã học thói xấu. Đồ vật là chuyện nhỏ, học làm người mới là chuyện lớn."
Giản Thành Hi bị chọc cười: "Chuyện này cô cứ yên tâm, đồ vật đắt hay rẻ, nghèo hay sang đều không quan trọng, quan trọng là đạo làm người thôi. Nếu thực sự là con tôi ăn cắp, chúng tôi không chỉ nói lời xin lỗi, tôi đền bù gấp đôi trả lại cho các người."
Lệ Tháp bị khí thế của Giản Thành Hi làm cho ngơ ngẩn, vốn cho rằng anh chỉ là một tiện dân không có học thức, nào biết lại cứ thích cậy mạnh như này.
Lớp trưởng ở một bên nhìn mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng này, trong lòng không khỏi bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
Cậu ta nhìn thoáng qua Lệ Trầm đang ngồi trên sô pha.
Cậu nhóc vẫn luôn an tĩnh ngồi ở đó. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, cặp mắt kia bỗng toát lên vẻ âm u tăm tối.
Giống như một con sói con hung tợn đang trốn trong bóng tối ngủ đông vậy.
Lớp trưởng chợt lạnh sống lưng, theo bản năng mở miệng nói: "Thôi, dì Lệ, bỏ qua bọn họ đi, dù sao cháu cũng tìm lại được vòng tay rồi."
Lệ Tháp biết đây là bậc thang đi xuống, cô ta hừ một tiếng: "Vậy được rồi, nếu cháu trai tôi đã nói thế….."
Giản Thành Hi cắt ngang lời cô: "Không được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!