Giản Thành Hi sau khi về nhà vẫn đắm chìm trong cảm giác đau thương do bị mất 500 đồng.
Chỉ là thấy các con ngái ngủ, nên anh vẫn cố đưa các con về phòng ngủ trước. Bà Lý đã trở về trước rồi, Giản Thành Hi đưa từng nhóc về giường, cẩn thận đắp chăn, xong xuôi mới rời đi.
Lúc anh bước xuống tầng mới thấy Lệ Lăng Phong đang gọi video cùng cấp dưới họp hội nghị.
Đầu bên kia video cũng chính là phó chỉ huy.
Phó chỉ huy trông cũng cực kỳ trang nghiêm, anh ta báo cáo: "Chúng tôi đã thống kê xong, số lượng vật tư bị tổn thất trong chuyện này ước tính lên tới 12 vạn đồng. Nguyên soái, vốn đống vật tư bị tổn hại nên lúc đầu không có kiểm tra qua, nhưng sau khi kiểm tra lại lại phát hiện chỗ không đúng."
Lệ Lăng Phong nhăn mày lại: "Nói đi."
"Chuyện lô vật tư được cấp phát kia e rằng không đơn giản như vậy. Lúc chúng tôi kiểm tra, phát hiện rất nhiều trái cây cùng dịch dinh dưỡng bị cháy thế mà đã quá hạn, thậm chí là đã hỏng." Phó chỉ huy cực kỳ bức xúc: "Rõ ràng lúc hoàng đế hạ lệnh ban thưởng cho tất cả các chiến sĩ, những thứ này hẳn phải đều là hàng mới nhất tốt nhất mới đúng."
Có lẽ, lúc bắt đầu thì lô vật tư kia thực sự là đồ tốt, đồ mới. Nhưng nó lại bị coi như miếng bánh béo bở mà qua mỗi tầng lớp quan cấp lại bị cắn mất một miếng.
Mà miếng bánh này cũng là đại diện cho người dân Thành Phố Ngầm. Những người dân nghèo khổ nơi tận cùng xã hội đều chỉ là miếng bánh béo bở trong mắt bọn quan tham ô kia.
Có lẽ chúng đã sớm quen thói bòn rút cùng bóc lột, cho nên mới dám không kiêng nể gì mà làm như này.
Phó chỉ huy không nén nổi tức giận: "Đáng giận! Quá độc ác rồi! Đến cả đồ trợ cấp ban thưởng cho các chiến sĩ cũng dám động đến!"
Lệ Lăng Phong đứng cạnh cửa sổ, ánh trăng dừng trên người hắn. Hàng lông mi dài của người đàn ông tựa như bị bao phủ bởi bóng tối u ám, giọng hắn lạnh lùng: "Điều tra được ai làm chưa?"
Phó chỉ huy lập tức báo cáo: "Tình hình Thành Phố Ngầm mấy năm nay quá phức tạp, hai thành Nam
-Bắc đối lập, từ thành chủ đến người giám sát thậm chí là quản lý, chắc hẳn cũng đều đã sớm dột từ nóc dột xuống. Thuộc hạ đã tạm bắt giữ hai tên trông kho hàng trước, đang chờ ngài đến thẩm vấn."
Lệ Lăng Phong nói ngắn gọn: "Được, tôi sẽ chuyển trước cho anh 10 vạn lẻ 500 đồng, anh sắp xếp lại đi, nhớ phải phân vật tư hoàn chỉnh có chứng thực cho từng gia đình các chiến sĩ."
Phó chỉ huy ngẩn người, hỏi lại: "Nguyên soái, 10 vạn lẻ 500 đồng, thế 500 đồng còn lại để cho ai?"
Câu hỏi này hình như hơi đột ngột quá rồi.
Ngay cả Giản Thành Hi đang bước từ trên cầu thang xuống cũng tò mò ghé mắt nhìn sang.
Ánh trăng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng chiếu vào trong phòng, từ góc độ này của Giản Thành Hi chỉ có thể nhìn đến góc cằm hắn. Mà lúc này, dường như người đàn ông nhận ra anh, đôi chân thon dài khẽ di chuyển, thân hình cao lớn hơi xoay lại về phía này: "500 đồng còn lại chuyển vào thẻ nhà tôi."
Phó chỉ huy sửng sốt: "A, là cho phu nhân sao?"
Lệ Lăng Phong "ừ" một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông nhìn về phía Giản Thành Hi, mờ ám nói: "Ừ, coi như phát trợ cấp xã hội cho em ấy."
Giản Thành Hi đứng gần đấy trợn tròn đôi mắt: "….."
Đầu bên kia tắt máy.
Lệ Lăng Phong mặt đối mặt với anh. Căn nhà gỗ đơn sơ mục nát, sau khi dọn dẹp đồ đạc lại thì càng thêm phần trống trải. Người đàn ông đứng cạnh cửa sổ người mặc quân trang ngay thẳng. Có ngọn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, tựa như hòa lại làm một cùng sát khí quanh thân hắn.
Hắn chậm rãi bước lại đây, Giản Thành Hi cũng bỗng dưng thấy sợ hãi.
Chết rồi……Chết rồi…….
Chắc không phải vì chuyện mình tiếc tiền trợ cấp xã hội mà hắn tức giận nên muốn giết người diệt khẩu đâu đúng không??!!
Bỗng một chiếc áo khoác phủ lên vai anh, còn mang theo hơi ấm của Lệ Lăng Phong, hoàn toàn che đi cơn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào anh. Số đo của hắn lớn hơn một cỡ so với Giản Thành Hi, này cũng vừa vặn bao trọn cả người anh lại.
Giọng nói trầm ấm của Lệ Lăng Phong vang lên: "Dưới này lạnh, em mau lên đi nghỉ đi."
Giản Thành Hi chớp chớp mắt. Đôi khi anh thấy mình không đoán nổi người đàn ông này đang nghĩ gì, thế nhưng lúc này anh lại thấy có dũng khí: "Sao anh lại….. Sao anh lại yêu cầu phó chỉ huy chuyển tiền trợ cấp xã hội cho tôi chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!