Chương 30: Cùng chuyển đến Thành Thiên Không thôi

Sau khi Giản Thành Hi dành cả buổi sáng cùng các con nói chuyện phương châm sống lý tưởng, rốt cuộc mới được giải thoát khỏi con ác mộng kia.

Cho dù cảnh tượng trong cơn ác mộng kia có là thật trong tương lai, nhưng có anh ở đây, anh chắc chắn sẽ không để điều đó xảy ra. Anh không có dã tâm muốn giải cứu tương lai, nhưng anh muốn giải cứu hai đứa nhóc nhà mình.

Trên cái giường cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng ho khan.

Giản Thành Hi lấy lại tinh thần, bước đến bên cạnh giường, quan tâm nhìn bà Lý: "Bà tỉnh rồi."

Bà Lý chậm rãi mở mắt, nhỏ giọng hỏi: "Bà đang ở đâu đây?"

Giản Thành Hi trả lời: "Bà cứ nghỉ ngơi đi ạ. Tối hôm qua trong Thành Phố Ngầm có xảy ra một vài chuyện, nhưng hiện tại gần như đã giải quyết xong rồi ạ, không có vấn đề lớn gì đâu."

Bà Lý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, gật gật đầu, nói: "Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi, làm bà đây sợ chết mất, bà còn tưởng là Trùng tộc xâm nhập vào rồi cơ chứ….."

Nghe vậy, trong lòng Giản Thành Hi cũng thấy khổ sở quá.

Cũng không vì lý do nào khác, chỉ là thời gian qua lâu như vậy, chiến tranh cũng để lại trong mỗi người một bóng ma không thể xoá nhoà. Người dân phải sống trong lầm than, khổ sở, khó mà bình an nổi.

"Bà à, bà đừng sợ." Lệ Toái Toái chạy bước nhỏ tới bên cạnh, bé dựa vào giường, nói: "Cha cháu đánh đuổi hết quân Trùng tộc rồi ạ."

Bà Lý cười cười: "Đúng đúng đúng, vẫn là Toái Toái nhà mình thông minh, là bà lão này già lắm rồi."

Giản Thành Hi còn đang định vui mừng vì mình dạy dỗ con gái tốt, chưa gì đã biết an ủi người lớn. Ai ngờ—

Lệ Toái Toái nhếch cằm lên, nhẹ nhàng nói: "Không liên quan đến tuổi tác đâu ạ, mà là do gan bà bé quá. Nhưng mà bà cũng đừng lo, ba ba cháu nói rồi, mỗi người mỗi tính không giống nhau, nên Toái Toái không cười bà đâu."

Bà Lý: "……" Cảm ơn cháu, cháu có hiếu quá.

Giản Thành Hi không đoán được cô nhóc này sẽ nói thế, vội vàng kéo con gái lại, cười trừ: "Con bé nói giỡn thôi, bà đừng để bụng nhé. Nếu bà vẫn thấy chưa khoẻ lắm thì bà cứ nghỉ ngơi tiếp đi ạ. Cháu mang tụi nhóc đi đánh răng rửa mặt."

Bà Lý cũng có thấy mệt mỏi thật, liền gật đầu đồng ý.

Giản Thành Hi đưa hai đứa nhóc ra ngoài.

Thời kỳ hoá thú của Lệ Trầm vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, lúc này lại biến trở về hình thú. Giản Thành Hi liền lấy quần áo mình cho con ôm ngủ.

Xong xuôi, anh quay sang nhỏ giọng nói với Lệ Toái Toái: "Ba ba xuống dưới làm bữa sáng. Toái Toái giúp ba chăm sóc anh trai nhé?"

Lệ Toái Toái gật đầu đáp ứng: "Dạ."

Giản Thành Hi yên tâm, vừa đi xuống lầu, lại không ngờ đúng lúc gặp Lệ Lăng Phong đang từ ngoài bước vào.

Một buổi tối không thấy, hắn đã thay một bộ quần áo khác, là một bộ quân phục màu xanh nước biển. Cởi bỏ bộ giáp vừa dày vừa nặng, áo sơmi quân phục làm hắn trông không còn quá lạnh lùng nữa, mà thêm phần uy nghiêm của người có địa vị cao. Trên vai là ngôi sao đại biểu cho sự vinh dự, đôi chân thon dài đi quân ủng màu đen, áo được cài cúc cẩn thận nề nếp, chỉ có một viên chỗ cổ áo được mở ra.

Giống như nói lên tính cách của chính người này vậy, bảo thủ không chịu thay đổi, lại mang theo phần phản nghịch điên cuồng.

Ánh mặt trời lúc sáng sớm chiếu vào phòng.

Giản Thành Hi nhìn đến ngẩn ngơ. Quả thật, anh là người thích cái đẹp, nhưng anh trước giờ dù là trong mơ cũng không dám đến gần nhân vật nguy hiểm như thế này.

Lệ Lăng Phong trầm giọng hỏi: "Em nhìn gì tôi đấy?"

Giản Thành Hi cầm quần áo với tạp dề, lấy lại tinh thần liền lắc đầu bỏ đi những tâm tư không nên có, hỏi: "Anh xong việc rồi à?"

Lệ Lăng Phong gật đầu: "Dân chúng gặp nạn đều đã được sơ tán, các quan chức phòng vệ của Thành Phố Ngầm cũng đã bị triệu tập để xét xử, có thể trong hôm nay sẽ đưa ra phán quyết.

Giản Thành Hi hiểu đại khái: "Thế cũng tốt, bọn họ hoành hành ngang ngược, nhận trọng trách hoàng đế giao lại không làm cho tốt, quả thật cũng nên sớm bị trừng phạt."

Đáy mắt Lệ Lăng Phong tựa như càng thêm phần tăm tối: "Chúng nó từng bắt nạt em?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!