Giản Thành Hi chưa lần nào cảm thấy nhân sinh gian nan như lúc này.
Vương Triết ở cửa cũng theo ánh mắt anh mà nhìn qua, lúc nhìn thấy Lệ Lăng Phong anh ta đầu tiên ngẩn ra, sau đó, cả người lập tức cứng đờ lại.
Sinh sống ở Thành Phố Ngầm nhiều năm, tất nhiên anh ta cũng biết Lệ Lăng Phong là ai.
Lúc biết người này về nhà, anh ta cũng biết Lệ Lăng Phong chắc chắn có thù tất báo. Xảy ra chuyện như vậy rồi, anh ta sợ hắn cũng sẽ không bỏ qua cho mình.
Ban đầu Vương Triết định nhân cơ hội đêm nay Lệ Lăng Phong phải tham dự yến hội thì chạy trốn. Lại không nghĩ đến Giản Thành Hi sẽ gọi cho hắn.
Hồi trước lừa là Giản Thành Hi để anh đem nốt số tiền còn lại đổi thành ngọc bội, anh ta cũng biết đó là một số tiền lớn. Nhưng nếu Giản Thành Hi vẫn muốn cùng anh ta chạy trốn, thì sao lại không chứ?
Chỉ là……
Trăm triệu lần không nghĩ đến đây rồi còn có người phục sẵn!
Mắt Vương Triết vì hoảng sợ mà trừng lớn, lúc nói chuyện với Lệ Lăng Phong giọng cũng run lẩy bẩy: "Anh……anh….."
Lệ Lăng Phong ngồi trên ghế phòng khám, căn phòng này bé tẹo nhưng được cái ấm cúng. Người đàn ông người vẫn mặc áo giáp khiến hắn càng thêm phần nguy hiểm. Đôi mắt sắc bén khẽ nhíu lại, dáng người cao lớn đĩnh đạc nhàn hạ, hoàn toàn đối lập với Vương Triết cả người đang cứng đờ, rúm ró thấp bé.
Bình thường, Vương Triết toàn ỷ vào điều kiện nhà mình mà tác oai tác quái ở Thành Phố Ngầm.
Mà bộ dáng anh ta lúc này lại có chút buồn cười.
Giọng nói Lệ Lăng Phong mang theo sự nguy hiểm không xác định: "Mày là Vương Triết?"
Sau lưng Vương Triết lập tức túa mồ hôi lạnh, cứng đờ người. Đó là cảm giác tựa như bị một con thú hoang dã nguy hiểm theo dõi từ phía sau. Sự lạnh lẽo, thậm chí là lạnh cóng khiến anh ta gần như không nói được lời nào.
Cố tình đúng lúc này———
Lệ Lăng Phong lại tựa như không để anh ta vào mắt, chỉ nhìn về phía Giản Thành Hi: "Đây là người tình cũ của em trong miệng bà lão hàng xóm?"
Giản Thành Hi da đầu tê dại, đang muốn lên tiếng.
Vương Triết lại giành trước cao giọng nói: "Không phải."
Mắt Giản Thành Hi cũng vì kinh ngạc mà trừng lớn lên.
"Tôi không có quan hệ gì với cậu ta cả." Vương Triết hoàn toàn không còn bộ dạng kiêu ngạo bấy lâu nay, anh ta khúm núm chà xát tay, nói: "Ngài nguyên soái, ngài phải hiểu rõ, sao tôi có thể có quan hệ gì với Giản Thành Hi chứ. Tôi phải nói vài lời, là tên tiện nhân này câu dẫn tôi, không phải lỗi của tôi. Tôi không biết là ngài cũng ở đây, nếu không cho tôi mười cái lá gan tôi cũng không dám làm phiền một nhà mọi người đoàn tụ đâu.
Mọi người cứ bận đi….."
Vừa nói, Vương Triết vừa lùi lại muốn tông cửa chạy mất.
Nhưng mà———
"Viuuu"
So với chân anh ta chuẩn bị chạy thì lưỡi dao càng nhanh hơn. Con dao sắc bén cắm mạnh vào cửa, khoảng cách của nó với mặt Vương Triết chỉ cách có gang tấc!
Lưỡi dao bạc phản chiếu lại đôi mắt hoảng sợ của Vương Triết. Trong nháy mắt kia, anh ta gần như không thể đứng thẳng nổi, chân mềm nhũn ra, đầu óc trong lập tức trở nên trống rỗng.
Giọng nói trầm nhẹ từ phía sau truyền đến, mang theo sự lạnh lùng: "Tao cho phép mày đi rồi à."
Cả người Vương Triết túa ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm nhận được sinh mạng mình rơi vào sự nguy hiểm cực độ. Đáng sợ quá……
Sao có người có thể giống như ma quỷ đến thế chứ!!!
…..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!