Trên con đường nhỏ về thôn, gió chiều chạng vạng thổi vạt áo người bay phất phới.
Giản Thành Hi nắm tay con, cây huỳnh quang hai bên ven đường phát ra ánh sáng mỏng manh. Nương theo làn ánh sáng này, Lệ Lăng Phong cũng nhìn được rõ dáng vẻ con gái hắn. Kiếp trước lúc hắn trở về, hai đứa con hắn gần như đã không còn hình người, cả người quần áo cũ nát không nói, trên người xanh xao vàng vọt lại còn toàn những vết thương lớn bé có đủ, ngay cả đôi mắt cũng ngập tràn sự hung dữ.
Thế nhưng cô nhóc trước mặt lại hoàn toàn không giống với kiếp trước.
Trên người Lệ Toái Toái là áo bông sạch sẽ, tóc được Giản Thành Hi chải gọn buộc lên bằng chiếc ruy băng xinh xắn. Khuôn mặt cô nhóc hồng hào, ngay cả ánh mắt cũng khác hoàn toàn so với kiếp trước, không hề có vẻ hung tợn cùng cảnh giác sau khi bị vứt bỏ và phải chịu mọi sự tra tấn, mà là sự thanh thuần, ngây thơ của trẻ con.
Ánh mắt Lệ Lăng Phong dừng lại trên người con gái, đối diện với cô nhóc hoàn toàn khác trong trí nhớ, vị tướng quân trước nay ở trên chiến trường đối mặt với kẻ thù cũng không run sợ, lúc nhìn thấy ánh mắt tò mò đánh giá của con gái lại đặc biệt trở nên ngơ ngẩn.
Đây là….. con của hắn.
Một cô nhóc khoẻ mạnh có cuộc sống sinh hoạt cực tốt.
Trong bóng đêm, bé gái có phần ỷ lại mà dựa vào người Giản Thành Hi, do ánh sáng huỳnh quanh nên bóng của hai người cùng bị kéo dài ra. Hình ảnh vợ con mình trước mắt, là hình ảnh mà Lệ Lăng Phong hắn ở kiếp trước đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh sau khi mình chiến thắng trở về sẽ như thế nào. Vậy mà đến tận bây giờ, lúc trái tim hắn đã chết lặng rồi, mới hiện ra trước mắt hắn.
Giản Thành Hi xoa đầu Lệ Toái Toái, giọng nói rất dịu dàng: "Con yên tâm, Lệ tướng quân rất lợi hại, chú ấy sẽ đánh chó giúp con."
Lệ Toái Toái nắm chặt góc áo Giản Thành Hi, nhỏ giọng hỏi: "Chú ấy……là cha ạ?
Giản Thành Hi gật đầu, hít sâu một hơi, hạ quyết tâm cho con gái một câu trả lời rõ ràng: "Đúng vậy, Toái Toái, đây là cha con."
Anh cho rằng con gái còn chần chừ là bởi vì vẫn còn sợ.
Giản Thành Hi ngồi xổm xuống, ôm con gái vào trong lòng, tạo cảm giác an toàn cho bé, dịu dàng cổ vũ con: "Toái Toái, chào cha một cái nhé?"
Ánh mắt Lệ Toái Toái nhìn về phía Lệ Lăng Phong, tựa như đang do dự.
Giản Thành Hi sợ Lệ Lăng Phong hiểu nhầm mình, vì có thế giúp cái mạng nhỏ này sống lâu hơn một chút, anh liền vội vàng giải thích: "Lệ tướng quân, anh đừng để ý, khả năng con gái bỗng nhiên thấy anh nên chưa kịp phản ứng, ngày thường tôi cũng có dạy dỗ cẩn thận, chỉ cô nhóc này hơi hướng nội, chứ thực ra bé đáng yêu lắm……."
Anh vừa nói xong.
Bé Lệ Toái Toái hướng nội liền ngẩng lên, hỏi: "Không phải ba nói, cha đã chết rồi sao ạ?"
"……"
Bầu không khí lập tức chìm vào sự yên lặng ngắn ngủi.
Lúc con gái vừa nói ra lời này, anh lập tức dựng đứng lưng lên, cảm giác ngay lúc này như đang có một mũi dao chĩa thẳng vào sau lưng anh vậy.
Ánh mắt Lệ Lăng Phong chuyển hướng nhìn về phía Giản Thành Hi, đôi mắt người đàn ông sâu thẳm, chậm rãi tra hỏi: "Bình thường em hay nói thế nói bọn trẻ lắm à?"
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Giản Thành Hi vội vã giải thích: "Đây đều là hiểu nhầm thôi……"
Anh đang định nói tiếp, bỗng một tiếng chó sủa từ xa vang lại cắt ngang lời anh, Giản Thành Hi chợt lấy lại tinh thần, vội kêu lên: "Thôi chết, Tiểu Trầm vẫn đang ở trong phòng!"
Nói xong anh liền lập tức chạy về phía căn nhà. Chạy chưa đến vài bước lại chạy trở lại.
Lệ Lăng Phong nhướng mày nhìn anh: "Làm sao thế?"
Bộ dáng Giản Thành Hi trông có phần suy nhược, anh lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh sáng của cây huỳnh quang càng thêm phần tinh xảo, anh nở nụ cười ngượng ngùng, cả người mang theo chút ngây thơ tự nhiên, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương. Anh khẽ liếc Lệ Lăng Phong một cái, nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi cũng sợ chó….."
"……"
Căn nhà cây to như vậy, ở vườn rau phía dưới là A Hổ mặt heo cùng con chó chỉ biết coi thường người khác.
Con chó đang sủa bậy ngoài cửa là một con chó màu đen, trông gần giống với chó Husky. Tiếng sủa của nó không nhỏ, nhưng vừa kêu được hai tiếng liền ngừng lại, mỗi lúc như thế A Hổ lại đá vào chân nó một cái, con chó bất đắc dĩ lại phải tiếp tục hướng về phía căn nhà cây mà sủa như điên: "Gâu, gâu, gâu, húuuuu, gâu, gâu…."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!