Giản Thành Hi nghe các con nói, sợ rằng lần này bị lũ Trùng tộc tấn công cũng phải trôi qua mấy ngày liền.
Đến đêm, vì sự an toàn của con cái mà anh đều đưa chúng về ngủ cùng mình. Nghe bảo Trùng tộc còn có khả năng biến hình thành hình dạng con người, còn biết bắt chước năng lực người khác, đối mặt loại quân địch khủng bố này anh cũng không dám bất cẩn.
Lệ Trầm với Lệ Toái Toái là trẻ con, dễ vào giấc.
Đến buổi sáng Giản Thành Hi lại bị âm thanh thông báo trên vòng tay liên lạc đánh thức, anh còn tưởng chiến tranh có biến gì, ai biết mở vòng tay liên lạc lên lại thấy thông báo: [ Kính chào cư dân của Thành Phố Ngầm, hôm nay bên ngoài, Đại quân của quân Trùng tộc bỗng nhiên đã rút lui về cách hành tinh của chúng ta 300 năm ánh sáng. Bây giờ các con đường lớn ở các thành phố lớn đã mở cửa trở lại.
Lần này quân Trùng tộc bỗng nhiên rút lui là chuyện vô cùng kì lạ, đại thiên sứ nhắc nhở mọi người nhớ đề cao cảnh giác, gặp chuyện gì bất thường mong mọi người lập tức liên lạc cùng đội hộ vệ ]
Giản Thành Hi hơi ngoài ý muốn hỏi: "Kết thúc rồi?"
Thế này cũng nhanh quá rồi đi.
Không phải bảo hồi trước đều bị phong toả rất nhiều ngày liền sao?
Hệ thống nói: [ Lũ Trùng tộc rút lui, quả thật là chuyện rất bất thường. Mấy năm nay chúng từng bước dồn ép hành tinh chúng ta vào đường cùng. Bọn chúng hàng năm sống trong hố đen cũng không phải nơi ở thích hợp, hiện tại thắng lợi trước mắt lại rút lui, quá kì quái ]
Giản Thành Hi nói: "Hay là có bẫy?"
Hệ thống cũng không dám phủ nhận, đành phải nói: [ Lũ Trùng tộc tấn công nhiều năm như vậy vẫn chưa từng rút lui, trừ khi Trùng Chúa của bọn chúng ra mệnh lệnh, hang ổ có vấn đề. Nhưng nhiều năm trôi qua rồi vẫn chưa có ai tìm được hang ổ của bọn chúng. Thế nhưng nếu tiêu diệt được hang ổ của chúng, tháng ngày hạnh phúc liền đến rồi ]
Giản Thành Hi phấn khởi hỏi: "Nếu nói như thế thì đây chính là tin tức tốt!"
Hệ thống nói: [ Cũng không thể phủ nhận khả năng này có thể xảy ra ]
Nó cho rằng ký chủ vui vẻ là vì đang nghĩ liệu người chồng vẫn luôn mất liên lạc có thể quay về không, nào ngờ——
Giản Thành Hi không giấu nổi nụ cười: "Tốt quá rồi, vốn dĩ số tiền còn lại cũng không còn nhiều lắm, không có lũ Trùng tộc, mấy người bên giám sát cũng sẽ không đến thu tiền nữa!"
Hệ thống: [……]
Có cái đầu anh ý. Bởi vì phố xá khôi phục lại như cũ, cho nên tụi nhóc cũng phải tiếp tục đến trường đi học.
Giản Thành Hi sau khi đưa hai đứa nhóc nhà mình đến trường, liền vội vàng quay về vườn cây ăn quả nhà mình mà thu hoạch quả. Từ lần thu hoạch trước bây giờ cây đã mọc thêm rất nhiều quả mới, thế nhưng, lần ra quả mới này lại không tươi tốt như lần đầu, đến cả số lượng cũng ít hơn rất nhiều, lần trước thu hoạch còn được đầy bốn rổ, mà lần này lại chỉ được có hai rổ.
Bà Lý ngồi ở trước cửa nói: "Cây ăn quả cũng không phải sẽ mãi mãi ra quả đâu, về sau sẽ càng ngày càng ra ít quả lại."
Sau chuyện lần trước hai nhà bọn họ cũng thân thiết hơn hẳn.
Giản Thành Hi dọn rổ quả ra, nói: "Cháu ở bên kia cũng lấy hạt giống này trồng vài cây rồi, qua thời gian nữa cây trưởng thành chắc sẽ khá hơn, nhưng mà giờ bán cũng không được bao nhiêu."
Bà Lý biết kinh tế nhà ăn thiếu thốn, liền gợi ý: "Sao anh lại cố chấp với việc bán trái cây như thế chứ, sao anh không suy nghĩ một xíu, bán mặt hàng khác cũng được mà, tôi thấy cái bánh rau dại lần trước anh làm cũng không tồi đâu."
Giản Thành Hi sửng sốt.
Cái bánh kia là do anh không mua nổi dịch dinh dưỡng, lại không nỡ ăn quả ngọt mới làm.
"Cái đấy….. có cạnh tranh được không ạ?" Giản Thành Hi nói: "Cháu thấy trên phố chẳng ai bán gì ngoài dịch dinh dưỡng với trái cây cả."
Bà Lý nói: "Đấy là do những thực phẩm khác đều có vị đắng chát khó ăn, bánh rau dại anh làm lại không bị có vị này. Anh cứ làm một ít trước đã rồi bán thử xem sao, cho dù không bán được thì vẫn mang về tự mình ăn được mà."
Giản Thành Hi cảm thấy bà lão nói rất có lý, đôi mắt anh sáng rỡ lên, vui sướng chạy tới ôm bà lão một cái: "Cháu biết rồi, cảm ơn bà ạ!"
Bà lão ngẩn người, ở Thành Phố Ngầm tình người lạnh nhạt, người nào cũng vô hồn đến chết lặng sống qua ngày này, một cái ôm như vậy đã rất lâu rồi bà chưa có lại. Bà có phần chưa thích ứng được nhìn Giản Thành Hi, lại nhìn thấy nụ cười xán lạn chân thành trên khuôn mặt anh. Ở nơi âm u không thấy ánh sáng này, ở nơi đất đai cằn cỗi này, anh tựa như ánh nắng ấm ấp, tươi đẹp nhất.
Bà bỗng thấy bồi hồi.
Bà nhớ lại nhiều năm về trước, sau khi xuất ngũ, lúc ấy bà vẫn chưa có con cháu gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!