Chương 20: Dạy các con một lớp giáo dục tư tưởng

Giản Thành Hi cũng hiểu là bà Lý cũng chỉ đang có ý tốt quan tâm anh, anh vừa định lên tiếng, lại theo ánh mắt của bà Lý mà nhìn ra sau, phát hiện ra hai tụi nhóc đang đứng cách đấy không xa. Bọn chúng đứng đó nhìn anh, khoảng cách hơi gần, bọn chúng dường như cũng nghe được không ít rồi.

"Toái Toái." Giản Thành Hi lo cho con, vội vàng giục: "Đừng ra ngoài, mau về nhà đợi đi."

Lệ Trầm liền kéo tay Lệ Toái Toái vào nhà.

Giản Thành Hi thở dài nhẹ nhõm, anh quay lại nói với bà Lý: "Cảm ơn ý tốt này của bà, cháu sẽ suy nghĩ lại, nhà cháu vẫn còn con nhỏ, cháu không yên tâm nên cháu xin phép ạ."

Bà Lý gật đầu: "Rồi rồi rồi, anh về đi. Thành Hi này, tụi nhóc nhà anh đều rất tốt, rất ưu tú, lớn lên chắc chắn sẽ là kho báu lớn. Chỉ cần sau chúng cũng làm người giám sát hay người bảo hộ gì đấy, một nhà các anh liền không còn ai dám đến gây sự nữa."

Giản Thành Hi cười cười, bước nhanh về nhà.

Anh bước vội về trước cửa, đưa hai đứa nhóc vào nhà, rồi mới quay lại đóng cửa thật kỹ.

Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm đứng bên cạnh nhìn anh.

Giản Thành Hi nhìn cảnh đồ đạc trong nhà bừa bộn lung tung, nhẹ nhành thở dài một hơi, đi đến nắm lấy bàn tay nhỏ lãnh lẽo của các con, hỏi: "Có bị dọa sợ đến không?"

Hai đứa nhóc lắc lắc đầu.

Lệ Trầm nói: "Quen rồi."

"Hồi trước chuyện này cũng thường xuyên xảy ra, Toái Toái đã sớm không còn sợ nữa." Khuôn mặt nhỏ của Lệ Toái Toái sau hai tháng được Giản Thành Hi dốc lòng nuôi nấng đã có thêm chút thịt, không còn bộ dạng vàng như nến do suy dinh dưỡng nữa rồi. Lúc này cô nhóc hoàn toàn được kế thừa đôi mắt to tròn xinh đẹp của Giản Thành Hi cùng khuôn mặt đáng yêu, bé nghiêm túc nói: "Sau đó là mọi người đều không được ra ngoài, bị nhốt trong nhà rất nhiều ngày liền."

Cuộc sống sinh hoạt thời loạn lạc, đã không còn cái gì mà sợ hay không nữa rồi.

Đã qua khoảng thời gian dễ bị sợ hãi hay bất an rồi, quen rồi thì sẽ thấy mọi chuyện cũng chỉ bình thường mà thôi.

Nội tâm Giản Thành Hi rối rắm, nhưng động tác vẫn rất ôn nhu mà xoa xoa đầu các con: "Giỏi quá nha!"

Trong phòng bừa bộn, Giản Thành Hi định đứng dậy dọn dẹp một chút. Tuy rằng anh không có thói luôn phải sạch sẽ, nhưng cũng không thích nhà mình bị bừa bộn, nhìn thấy tâm tình cũng sẽ khó chịu.

Giản Thành Hi đến cạnh tủ bát, nói: "Chỗ này vẫn còn mấy quả trái cây nữa, lát nữa ba ba cầm sang đưa cho bà Lý, dù sao bà ấy cũng lớn tuổi rồi, cũng không thuận tiện nhiều thứ."

Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái không nói gì.

Giản Thành Hi nghi hoặc quay đầu nhìn tụi nhóc, lại thấy bọn chúng đang nhìn mình chằm chằm, anh thấy lạ mà hỏi các con: "Làm sao vậy?"

Cuối cùng–

Vẫn là Lệ Trầm lên tiếng trước, nói: "Sau này con lớn rồi cũng không thể trở thành người giám sát được, chân con có khiếm khuyết."

Giản Thành Hi ngây người.

Lệ Toái Toái cũng gật đầu, nói: "Toái Toái cũng sẽ không làm được, vì con là con gái."

Trong lòng Giản Thành Hi như bị đá một cú thật đau, anh bước tới kiên nhẫn hỏi các con: "Tại sao lại muốn làm người giám sát?"

Tụi nhóc trầm mặc, chúng đứng ở giữa căn phòng xập xệ, trên mặt sàn là đồ đạc bị những người giám sát kia vứt bừa bộn, bầu trời ngoài cửa sổ một màu đỏ sậm, bóng dáng nhỏ bé của chúng bị kéo đi rất dài. Rõ ràng cũng mới chỉ là những đứa bé, trên vai lại như gánh vô vàn nặng nhọc. Trong nhà yên lặng không tiếng động, còn đè nén rất nhiều áp lực.

Qua nửa ngày–

Lệ Toái Toái cẩn thận đáp: "Bởi vì bà Lý vừa mới nói, sau này lớn lên phải làm người giám sát mới có tiền đồ, nhà mình mới có thể sống những ngày tháng tốt hơn."

Giản Thành Hi sững sờ, anh hoàn toàn không nghĩ tới tụi nhóc lại bởi vì mấy lời này mà đau khổ dằn vặt.

Bọn chúng mới có ba tuổi thôi mà.

Rõ ràng là độ tuổi các bạn đồng trang lứa khác được vui chơi hưởng thụ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!