Giản Thành Hi hái được không ít quả.
Sau khi quay về mới phát hiện, mấy quả này đều là quả non, vị rất tệ, gần như là chẳng nuốt nổi.
Cũng chỉ có lần đầu tiên họ lên núi hái là có quả ăn ngon. Giản Thành Hi nhìn vào rổ hoa quả mà rơi vào trầm tư, không hiểu sai ở chỗ nào.
Vẫn là Lệ Toái Toái ghé sang nói: "Ba ba ơi, hay là chúng ta đi thêm một lúc nữa đi. Mình đến chỗ mấy cái cây đằng trước rồi hái thử xem xem, có khi quả của mấy cây kia sẽ ngọt đấy ạ."
Hai mắt Giản Thành Hi sáng lên!
Đúng vậy……
Sao anh không nghĩ tới chứ.
Có lẽ quả có ngọt hay không, không phụ thuộc vào thổ nhưỡng, mà là phụ thuộc vào mỗi cây!
Giản Thành Hi là người đã nói là phải làm ngay, lập tức quyết định đi xem mấy cây ăn quả kia. Cũng phải gần nửa tháng rồi, quả bọn họ hái cũng không phải là của cùng một cây, tuy vậy, bây giờ mà muốn hái thì vẫn phải trèo lên cao một chút. Giản Thành Hi thả con xuống, dặn dò: "Các con ngoan ngoãn chờ ở dưới này, ba ba thử hái mấy quả ở mấy cây này nếm thử xem."
Lệ Toái Toái hơi do dự nhưng vẫn mở miệng nhắc: "Ba ba, ba cẩn thận chút nhé!"
Giản Thành Hi khẽ cười mang chút phần đắc ý: "Con lo gì chứ, ba ba rất đỉnh đấy, chỉ là trèo cây thôi mà!"
"Nhưng nếu ba bị ngã thì sẽ đau lắm đấy." Đôi mắt Lệ Toái Toái ngây thơ vô tội, giọng nói cũng cực kỳ trong trẻo: "Đến lúc đó ba ba lại khóc nhè cho mà xem."
???
Giản Thành Hi cảm thấy hình tượng mình xây dựng bấy lâu bỗng nhiên bị sụp đổ, anh cố đứng lên biện minh: "Con nói bừa, ba khóc nhè khi nào chứ!"
Lúc anh nghĩ mình sắp vớt vát được chút hình tượng bản thân, Lệ Trầm ngồi trên tảng đá bỗng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Tháng trước, ba ba lúc hái quả bị va vào tay có khóc. Chiều hôm đấy lúc đi đặt bẫy thỏ, ba bị bẫy cào xước tay, ba cũng trốn sau bụi cỏ khóc một lúc lâu. Còn có hôm trước,…."
???
Nhóc con, sao trí nhớ con lại tốt thế hả?
Người ba già này của con không cần mặt mũi chắc?
Giản Thành Hi thẹn quá hóa giận, muốn nhỏ giọng biện minh lại: "Gì chứ, đấy không phải là ba ba khóc nhè, đấy là ba bị hạt cát bay vào mắt!"
Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái nhìn nhau.
Lúc Giản Thành Hi nghĩ mình cuối cùng cũng cứu vớt tôn nghiêm thành công, Lệ Toái Toái tóc thắt hai bím như cặp sừng chạy bước nhỏ đến chỗ anh trai, ghé vào tai anh nói nhỏ, giọng nói non nớt trong trẻo: "Thôi anh à, cứ coi như thế đi, không tí nữa ba ba cuống lên là lại trốn sau bụi cây khóc nhè đấy."
???
Hai đứa nhóc các con có dám nói to hơn nữa không?!
Giản Thành Hi nghẹn ngào nuốt câu này xuống. Đều là do cái thể chất của nguyên chủ không biết rèn luyện thôi, bị mất mặt cũng là nguyên chủ mất mặt, đâu liên quan tí gì đến Giản Thành Hi anh đâu!!!
……
Đặt con ở một bên, Giản Thành Hi biến bi thương thành động lực đi hái quả.
Bắt đầu quả đầu tiên, anh nếm thử xong liền bị chua đến nhe răng trợn mắt, không nuốt nổi. Anh tiếp tục nếm thử mấy quả khác, kết quả lại chẳng khác nhau mấy, giống như mấy quả ngọt ngọt hồi trước họ ăn được chỉ là trong giấc mơ thôi vậy. Chẳng lẽ thực sự không còn cách nào khác à?
Trong lòng Giản Thành Hi không khỏi dâng lên chút cảm giác thất bại.
Lúc anh đang muốn từ bỏ——
Hệ thống lại lên tiếng: [ Không phải vẫn còn một cây nữa à, sao anh không thử vận may xem xem ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!