"Chỉ một ngụm thôi."
Quán bar bật một bản nhạc êm dịu, ánh sáng trên đỉnh đầu không hề chói mắt mà phản chiếu nhẹ nhàng lên người.
Tống Triệu cầm một ly rượu nhỏ, cậu không nhận ra đây là rượu bởi cậu thấy người ta uống rất ngon, màu nước sóng sánh xanh biếc như bầu trời, những viên đá trong suốt chìm xuống đáy cốc vang lên tiếng va chạm lách cách, Tống Triệu lập tức kéo áo Giang Lâu, vòi anh gọi món này.
Nhưng lúc này Tống Triệu đang cầm ly rượu, nhìn Giang Lâu đen mặt ở phía đối diện với vẻ mặt thèm thuồng.
Giang Lâu sờ vào điếu thuốc trong túi, cảm thấy hơi đau đầu. Gần đây anh dần bỏ thuốc lá, tần suất hút ít hơn, vì cơn nghiện thuốc lá thỉnh thoảng sẽ tái phát nên anh thường mang theo kẹo ngậm, chỉ là hôm nay mặc bộ đồ không có kẹo trong túi, lúc này anh vô cùng ngứa ngáy.
Phần lớn là bị Tống Triệu chọc giận.
Nhóc ấy đã hứa sẽ không uống rượu trước khi đến đây.
Giang Lâu lắc đầu, "Cứ nhìn đi, đừng có làm bộ với anh."
Tống Triệu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, ngồi xuống bên cạnh Giang Lâu: "Em đã trưởng thành, có thể uống rượu rồi."
Cậu biết cho dù Giang Lâu ngoài mặt có cự tuyệt, cuối cùng anh vẫn sẽ mềm lòng, đôi khi Tống Triệu vẫn bắt lấy điểm yếu ấy mà đòi hỏi không chút kiêng dè.
Giang Lâu rít lên, giơ tay vò tóc Tống Triệu: "Lúc tới đây em đã nói gì với anh? Không uống rượu? Tuyệt đối không uống rượu à?"
"Anh nói này bạn nhỏ, có phải em thấy anh dễ gạt lắm không?"
Tống Triệu lập tức lắc đầu phủ nhận.
Quả nhiên giây tiếp theo Giang Lâu cầm ly của mình lên uống một ngụm. Thành thật thì anh có uống rượu, nhưng đây là lần đầu tiên anh đến quán bar, dù không thoải mái nhưng không thể thể hiện ra trước mặt cậu. Cậu nhóc cứ như thể khai phá ra vùng đất mới, tò mò với tất cả mọi thứ ở đây.
Cũng may là còn tỉnh táo, không có hành vi gì khác người.
Tuy mùi rượu có hơi gắt nhưng thực tế nồng độ không cao, hậu vị không quá khó chịu sau khi nếm thử, thế là đành bất đắc dĩ nói, "Uống đi, chỉ một ngụm nhỏ thôi, người chưa từng uống rượu rất dễ say."
"Coi như là quà sinh nhật của em."
Tống Triệu gấp gáp nếm thử, đoạn ho sặc sụa, mặt đỏ bừng nhìn Giang Lâu.
Giang Lâu giật mình, không hề nể mặt nể mũi mà cười phá lên, "Ngon không?"
Tống Triệu ứa nước mắt, "Khụ khụ khụ khụ……"
Khó uống quá, cổ họng cậu như bị thứ gì đó thiêu đốt, kể cả khi đã nuốt vào thì vẫn còn cảm giác nhờn nhợn nơi cuống họng.
Giang Lâu vỗ lưng, rót một ly nước lọc cho cậu, "Uống đi, còn muốn uống rượu nữa không?"
Hương vị của nước khoáng làm loãng đi độ đậm đà của rượu, Tống Triệu lắc đầu gật đầu nguầy nguậy, cảm giác trước mắt đột nhiên mờ đi.
"Uống nữa không bạn nhỏ ơi?"
Tống Triệu cuối cùng cũng ngừng ho: "Em không uống nữa, vị lạ lắm, em choáng quá."
Cậu chưa bao giờ chạm vào một giọt rượu nào, chỉ định nếm thử một thứ gì đó thật mới mẻ, nào ngờ rượu lại mạnh đến thế, chỉ một ngụm rất nhỏ đã đủ khiến cậu hoa mắt.
Giang Lâu càng cười lớn hơn, "Em say rồi à? Vừa rồi là ai quấn lấy anh đòi uống rượu đấy nhỉ? Lại đây anh xem có nóng không nào."
Tống Triệu ngả đầu về phía anh, Giang Lâu khẽ chạm tay lên trán, "Vẫn ổn, không đến nỗi một ly đã gục, có tố chất."
Tống Triệu vẫn chưa say lắm, cùng lắm là chỉ có chút cồn cào, cậu nắm tay Giang Lâu, khàn giọng hỏi, "Quà sinh nhật của em đâu?"
"Ừm…" Giang Lâu chớp mắt, "Để trong xe, chốc nữa sẽ đưa cho em, uống rượu xong rồi chúng ta rời đi nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!