Tu Từ bước ra khỏi nhà vệ sinh, phủi bụi trêи vai, không biết dính bẩn từ lúc nào, mới phát hiện trêи tay vẫn cầm điện thoại mới mua của Uông Giác.
Lục Thành cau mày hỏi:
"Có thấy Uông Giác không?"
Không có. Tu Từ nhàn nhạt nói.
Một lát sau, Uông Giác từ WC đi ra, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, thợ trang điểm thấy má trái của hắn ửng đỏ, bối rối hỏi: Mặt của anh...
Uông Giác phát hiện ánh mắt của Tu Từ, đầu ngón tay run lên:
"Nãy đi vệ sinh không để ý đập vào tường."
Thợ trang điểm: ...
Phiền anh biểu diễn lại cho tôi làm sao đập được gò má vào tường? Cua đồng đi bộ?
Sau khi che bên mặt bị đánh xong, thợ trang điểm liền đi làm việc khác, Uông Giác nhìn thấy Tu Từ đang đi về phía mình, sợ đến run rẩy:
"Mày làm sao! Tao vừa rồi đâu có trêu chọc gì mày!"
Tu Từ cười nhạo một tiếng, ném điện thoại di động cho hắn, không thèm quay đầu lại bỏ đi.
Uông Giác: ...
Trong lòng mười nghìn câu đ*t m* mày lướt qua.
Hôm nay vốn dĩ là ngày quay cảnh cuối của Tu Từ, nếu trước đây cảnh cậu và Uông Giác đánh nhau dưới mưa không bị NG.
[ Sau khi nữ nhân bí ẩn kia xuất hiện, Chúc Âm hoàn toàn mất hi vọng đối với hoàng đế, nàng muốn rời đi, quay lại giang hồ.
Nhưng hoàng đế sao có thể để nữ nhân của mình rời đi, quay đầu chống lại mình?
Hắn bên ngoài giả vờ hào phóng cho Chúc Âm đi, thực tế lại phái sát thủ đi ngăn cản nàng, sát thủ nhân số đông đảo, Hạ Sơn sức mạnh phi phàm đến mấy cũng chỉ miễn cưỡng che chở được cho Chúc Âm.
Lưỡi kiếm lóe lên trong đêm, Hạ Sơn chém giết tất cả kẻ địch, chính mình cũng ngã xuống vũng máu.
Mắt hắn phản chiếu bóng trăng sáng, hắn thều thào:
"Thuộc hạ chúc người... một đời trôi chảy, bình an vui vẻ..."
Chúc Âm đã sớm đi, võ lực của nàng không cao, nàng rời đi trước để không ngáng chân Hạ Sơn.
Chúc Âm rất tin tưởng thực lực của Hạ Sơn, hắn trong mắt nàng luôn là một sự tồn tại mãnh mẽ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Hạ Sơn cũng có ngày ngã xuống.
Nàng ở dịch trạm đợi rất lâu không thấy bóng người, rốt cuộc không nhịn được quay lại tìm, chỉ thấy thi thể Hạ Sơn một kiếm xuyên tim bị binh lính vứt bỏ.
(dịch trạm: là một trạm ngựa, có nhiệm vụ tiếp nhận và vận chuyển giấy tờ công văn từ triều đình đến địa phương và ngược lại, ngoài ra còn làm nơi tạm nghỉ dọc đường của quan chức.)
Mặt nạ không biết rơi xuống đất khi nào, Chúc Âm lần đầu thấy khuôn mặt trưởng thành của thị vệ này, tuy một nửa mặt đã bị hủy nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra hắn đã từng mang dáng vẻ thanh nhã tuấn tú.
Đuôi mắt Hạ Sơn có một vết bớt hình cánh hoa, Chúc Âm chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra đây là người ăn xin nàng từng cứu khi bé.
Lúc trước mua đồ ăn cho hắn, chính là thấy vết bớt này rất đẹp.
Chúc Âm rất hối hận, vì si tình một tên hoàng đế tàn nhẫn mà nàng đã hại chết quá nhiều người thật lòng quan tâm mình.
Nước mắt lăn dài trêи má, rơi xuống vết bớt ở đuôi mắt Hạ Sơn đang nằm trong lòng nàng. ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!