[
"Tại sao nhất định phải bắt tôi đi gặp bác sĩ..."
...
"Tôi không muốn gặp bác sĩ, tôi có thể tự khống chế bản thân mà..." Cậu cúi đầu,
"Tôi đã đáp ứng sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, tại sao tôi vẫn phải gặp bác sĩ..."
"Gặp bác sĩ mới có thể hiểu chuẩn xác tình trạng của bản thân... Tu Từ, cậu không cảm thấy sau khi anh ta trở lại, cậu trở nên rất nghiêm trọng à?"
Không phải...
"Cậu phải nghe lời, Tu Từ, cậu phải gặp bác sĩ, phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, phải ngoan ngoãn uống thuốc."
"Chỉ khi cậu có chuyển biến tốt, anh ta mới không bỏ cậu lại." ]
--
Hô hấp Phó Sinh hơi khẩn trương, bởi vì tay Tu Từ đang dần dần buông ra khỏi tay anh, đầu ngón tay lướt ra khỏi lòng bàn tay, làm trái tim anh cũng bắt đầu co bóp lại.
"Em coi cô ấy như người bình thường là được, chỉ là tùy tiện tâm sự thôi."
Phó Sinh cúi người, vén tóc mái mềm mỏng của Tu Từ lên, nhìn cậu:
"Bé con cũng không muốn mãi như vậy phải không?"
Ngữ khí Phó Sinh tựa như đang dỗ trẻ sơ sinh vô tri. Tu Từ hơi hé miệng, nhưng không cách nào từ chối sự dịu dàng như vậy.
... Đuôi mắt cậu phiếm hồng: Anh cõng em đi.
Được. Phó Sinh ngồi xổm xuống, chờ sau khi thân thể gầy gò của Tu Từ nằm úp sấp trên lưng, mới nâng bắp đùi cậu, dễ dàng cõng cả người lên.
Gầy quá...
Bên cổ từng giọt từng giọt chất lỏng ấm áp chảy xuống, Phó Sinh ngơ ngác, nhóc con trên lưng đang khóc.
Tựa như muốn khắc chế thanh âm, đứa nhỏ khóc đến run rẩy, nơi cổ họng phát ra tiếng nghèn nghẹn, tiếng ưm ưm run run.
Thanh âm cậu mang theo oan ức có lẽ bản thân cũng không biết, khóc nức na nức nở:
"Em sẽ ngoan ngoãn uống thuốc... Có thể không gặp bác sĩ được không anh?"
Phó Sinh đau lòng mà không biết nên thế nào, gần như đã định thỏa hiệp nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm cự tuyệt: Không thể.
"Tôi muốn em sống an ổn, vui vẻ một chút."
Phó Sinh cõng nhóc con nhà anh, đi trên đoạn đường nhỏ vắng bóng người,
"Nhóc Từ chỉ đổ bệnh thôi, mà đổ bệnh thì phải gặp bác sĩ, tất cả rồi sẽ ổn ngay thôi."
Tu Từ khóc suốt một đường, tâm tình sau khi được Phó Sinh động viên đã ổn định không ít, tuy nước mắt vẫn rơi không ngừng, nhưng không còn khóc lớn như vừa rồi.
Phó Sinh cảm giác vai áo cơ bản đã thấm đẫm nước, tất cả đều là nước mắt của Tu Từ.
Anh từng hỏi bạn bè đã có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh trước đây, họ đều nói tâm tình rất không ổn định, dễ giận dữ dễ nóng nảy, cũng dễ suy sụp mà khóc.
Nếu để mà so sánh, đứa nhỏ nhà mình thật sự rất ngoan, ít có lúc giận dữ nóng nảy, ngoại trừ buổi sáng hôm đó tỉnh lại không tìm được anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!