Nhìn Phó Sinh trước mắt không che giấu được vẻ mệt mỏi, lạnh lẽo trên gương mặt biến thành một hơi ấm áp, nóng đến mức trái tim Tu Từ co rút lại.
Cậu đột nhiên có chút hối hận, rõ ràng Phó Sinh cũng đã rất mệt mỏi, cậu lại còn tính kế để đối phương vượt ngàn dặm tới tìm mình.
Là ỷ vào bản thân mà lừa gạt người sao?
Không phải, cậu càng muốn chứng mình Phó Sinh đến tột cùng quan tâm mình bao nhiêu.
Đuôi mắt Tu Từ còn phiếm hồng, trên má là vệt nước mắt dính dấp.
Phó Sinh ôm người từ trên người mình xuống, đặt ở trên ghế ngồi xong, bản thân ngồi xổm nắm chặt cổ tay Tu Từ kiểm tra lòng bàn tay, may mắn là đuôi vết thương chỉ hơi bị nứt ra, không chảy nhiều máu.
Người phục vụ đem hòm thuốc tới, Phó Sinh tỉ mỉ giúp cậu sát trùng bôi thuốc, lại lần nữa băng lại.
Làm xong hết anh đứng lên, cầm khăn mặt bọc túi nước đá đưa cho Tu Từ: Tự chườm đi.
Tu Từ hoảng hốt, theo bản năng kéo góc áo Phó Sinh lại: Ca...
"Bây giờ biết kêu ca rồi?"
Phó Sinh kéo áo mình ra:
"Lúc một thân một mình chạy đến đây sao không nhớ đến gọi tôi?"
Tu Từ há miệng, sắc môi có chút tái nhợt, lắp bắp nói:
"Không muốn làm phiền anh, em có thể giải quyết tốt, bọn họ rồi sẽ phải trả giá..."
Trái tim Phó Sinh tê rần, quay người ra ngoài phòng riêng.
Hai người cách vách vẫn còn đây, Vu Chấn thấp thỏm lo âu, Lạc Kỳ Phong sắc mặt âm trầm nâng túi chườm nước đá che mặt, cái tay mang nẹp còn run lẩy bẩy giữa không trung, có thể thấy Tu Từ vừa mới dùng lực mạnh như nào.
Phó Sinh đột nhiên hỏi: Nhận tiền rồi à?
Vu Chấn theo bản năng gật đầu, liền hoảng sợ mà lắc đầu một cái:
"Tôi lập tức trả lại cậu ấy..."
Phó Sinh làm lơ nửa câu sau của hắn, ngược lại là cười một tiếng:
"Nhận được thì tốt rồi, trả thì đương nhiên phải trả, có điều bây giờ là xã hội pháp trị, chúng ta phải đi con đường pháp luật thôi."
Sắc mặt Vu Chấn trong nháy mắt trắng bệch, suy sụp mà đặt mông ngồi lại lên ghế, cúi đầu im lặng.
Vừa nói xong Phó Sinh nhìn về phía Lạc Kỳ Phong:
"Lạc tiên sinh sao lại bị thương vậy?"
Lạc Kỳ Phong: ...
Chính anh đánh còn hỏi sao lại bị thương?
Phó Sinh kéo ống tay áo vừa xốc lên để đánh người xuống, ung dung thong thả mà cài lại cúc áo.
Anh thật ra đã rất lâu không tự động thủ đánh người, trước chỉ có duy nhất hai lần, đều là lúc Tu Từ đánh nhau thời đi học bị người ta khi dễ, anh đi xử lí giúp Tu Từ.
Phó Sinh nhìn Lạc Kỳ Phong nở nụ cười có thể nói là dịu dàng nhất kể từ lúc hai người chạm mặt đến nay:
"Tôi nghe nói, Lạc thiếu gia nửa năm nay bị sút cân trầm trọng à..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!