Chương 37: (Canh hai) Ra tay thật độc ác nha

Phó Sinh hiển nhiên đang tới tìm cậu.

Từ thành phố điện ảnh kia lái xe đến đây ít nhất phải mất mười tiếng, Tu Từ rất muốn để Phó Sinh trở về, nhưng anh chắc chắn sẽ không nghe.

Tuy rằng Phó Sinh đến vốn là một phần kế hoạch của cậu...

Tu Từ thả còng tay rose gold lại vào hộp chuyển phát giấu dưới gầm giường, rồi tìm từ trong tủ ra một cái áo sơ mi Phó Sinh ôm vào trong lòng, nằm trên giường chuẩn bị ngủ.

Phải dưỡng tinh thần cho tốt, ngày mai còn muốn đến hẹn đây...

--

Tu Từ lần đầu tới chỗ như này, là cái club thoạt nhìn rất bí ẩn, trang trí thiên hướng kiến trúc cổ, có non bộ nước chảy, còn có đình nghỉ chân.

Cậu đi đến cửa phòng riêng gõ nhẹ một cái, sau đó liền nhìn thấy người đại diện cũ Vu Chấn ngồi ngay ngắn ở trong... còn có Lạc Kỳ Phong.

Tu Từ không hề cảm thấy bất ngờ, cậu và Vu Chấn không thù không oán, nếu như chỉ đơn thuần vì tiền, không cần thiết phải cưỡng cầu gặp mặt.

Lạc Kỳ Phong quan sát trên dưới Tu Từ một lát:

"Quả nhiên bò giường có khác, thằng hề lại còn đeo đồng hồ?"

Tu Từ mặt không biến sắc nói:

"Phó tiên sinh đưa, mày thích anh ấy cũng không đưa mày."

Lạc Kỳ Phong: ...

Mẹ nó.

Vu Chấn quan sát trên dưới Tu Từ một phen, nắm tay Tu Từ lên kéo băng gạc trên tay, sau khi phát hiện bên trong không giấu gì, mới không chút để ý ném băng gạc xuống đất.

Hắn còn kiểm tra điện thoại di động Tu Từ một chút, xác nhận không có ghi âm, cũng tắt nguồn, mới chính thức bắt đầu nói chuyện.

Vu Chấn ngồi xuống ghế tựa, đi thẳng vào vấn đề: Tiền đâu?

Tu Từ lấy hai tờ mười tệ giá trị lớn đặt lên bàn.

Vu Chấn: ...

Lạc Kỳ Phong: ...

Tình cảnh nhất thời có chút đóng băng, Lạc Kỳ Phong nhíu mày mỉm cười:

"Xưa nay mày ngây thơ như thế? Tấm hình này đối với mày chỉ đáng giá hai mươi tệ?"

Tu Từ lạnh nhạt mà nhìn hắn:

"Mày thiếu hai mươi vạn này sao?"

Bọn họ dụ cậu ra, không thể chỉ vì hai mươi vạn này, Vu Chấn có lẽ là vì tiền, nhưng Lạc Kỳ Phong tuyệt đối không phải.

Lạc Kỳ Phong bị chọc phát cười:

"Mày nói đúng, tao xác thực không thiếu gì hai mươi vạn, nhưng sếp Vu thiếu nha, anh ta dù sao cũng là người đại diện trước đây của mày, mày lên hương rất nhanh, không phải cũng nên viện trợ người ta một chút hay sao?"

Tu Từ nói: Tao không có tiền.

Mày nghĩ rõ ràng —

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!