(ước pháp tam chương: thỏa thuận để lập ra quy tắc rõ ràng)
[
"Anh ấy nghi ngờ... anh ấy đang điều tra."
"Đừng sợ, có biết cũng không quan trọng, đó không phải là lỗi của cậu."
"Nhưng anh ấy sẽ đau đớn đi..."
Trong lòng cậu thậm chí còn có một tia mừng thầm đáng khinh, nhưng vui vẻ rất nhanh bị hoảng sợ chôn vùi, nếu tất cả mọi chuyện lộ ra, gông xiềng cùm trêи người họ cũng không tránh khỏi nặng nề hơn chút. ]
- -
Bên tai là nhịp tim trầm ổn của Phó Sinh, phía trước là hơi thở ấm áp của Phó Sinh. Mãi cho đến hừng đông, Tu Từ cẩn thận hôn lên khuôn ngực rộng rãi của Phó Sinh, mới từ từ nhắm mắt lại.
Không biết từ lúc nào, cậu đã tới căn hộ nhỏ họ từng chung sống ba năm, cửa căn hộ khép hờ, không đóng. Tu Từ chần chừ bước vào trong, nghe thấy một trận cười đùa bên trong.
Bên tay trái huyền quan là phòng bếp mở, cậu nhìn thấy một người giống y đúc mình, bị Phó Sinh ôm đặt trêи mặt đá cẩm thạch của quầy bếp, tùy ý mà hôn.
Người kia đỏ mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn để ngón tay thon dài của Phó Sinh thăm dò trong thân thể, vuốt ve, khai thác những lãnh địa mới.
Khuôn mặt y đúc cậu nở nụ cười khiêu khích với cậu, lúm đồng tiền bên má giống như muốn khiến người ta mê mẩn.
Tu Từ sợ hãi và phẫn nộ không nguyên do, cậu muốn ngăn Phó Sinh lại, muốn nói cho anh mình ở sau, người trước mặt là giả, đây không phải là cậu...
Tay cậu xuyên qua thân thể Phó Sinh, cơ thể giống như cậu tiếp tục làm chuyện thân mật cùng Phó Sinh.
ɖu͙ƈ vọng nóng bỏng, thân mật ngọt ngào của họ hoàn toàn không hợp với cậu, cậu dường như trở thành người ngoài cuộc, hoảng hốt nhìn chăm chú tất cả những thứ này...
Hai cánh môi bị hôn đến hồng hào mở ra khép lại:
"Phó Sinh mới không thích mày như vậy."
Tu Từ chợt bừng tỉnh, ánh sáng ngoài rèm cửa mờ mịt, gần giống như trong nhà, Tu Từ nhất thời có hơi không nhận rõ hiện tại đến cùng là ngày hay đêm, câu nói trong mơ kia nổ vang một tiếng trong đầu cậu.
"Phó Sinh mới không thích mày như vậy."
Khuôn mặt giống hệt trong mơ kia xác thực không phải là cậu, mà là bản thân đã từng ngụy trang. Cũng là từng cẩn thận từng li từng tí kiềm chế ham muốn kiểm soát mạnh mẽ, ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu anh.
Không có lý do gì, bị bệnh cùng lắm chỉ là một cái cớ, chẳng qua nó chỉ khuếch đại vô hạn sự tối tăm vốn có trong lòng cậu.
Cậu càng nham hiểm đồng thời cũng càng khϊế͙p͙ đảm, bởi vì bản thân xưa nay đều biết, mình bây giờ so với trước càng dễ để mất Phó Sinh hơn.
Một bên tay lạnh lẽo, Tu Từ ngơ ngác nghiêng người, nhiệt độ bên cạnh thuộc về một người khác đã tiêu tan từ lâu.
Phó Sinh?
Bên trong phòng ngủ trống rỗng không chút hồi âm, Tu Từ lảo đảo bò xuống giường: Ca...
Trong hốt hoảng, điện thoại di động rơi xuống đất, màn hình bộp một tiếng chìm vào bóng tối, Tu Từ sững sờ tại chỗ.
Cậu giống như thước phim slowmotion, cẩn thận khom lưng nhặt điện thoại lên, điện thoại di động cũ kỹ đã vỡ màn hình, cũng sẽ không sáng lên nữa.
- -
"Đây là lần đầu cô nhìn thấy quốc sư, vì khí chất của hắn mà kinh ngạc, cảm xúc nên dạt dào hơn."
Cảnh đã quay ba lần, nhưng tâm trạng của nữ chính Ngụy Lạc vẫn không đúng lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!