Buổi tối, Tu Từ chấp nhất muốn Phó Sinh ngủ cùng, giường bệnh không lớn, hai người cùng nằm tất nhiên phải chen chúc. Nhưng cuối cùng Phó Sinh bị một câu
"Không có anh em không ngủ được" của Tu Từ đâm đến đau lòng, thỏa hiệp mà nằm nghiêng cạnh người Tu Từ, ôm người vào trong lòng.
Tu Từ cũng nghiêng người, một tay trước ngực siết chặt quần áo Phó Sinh, một tay còn lại bị thương dè dặt đặt trêи eo Phó Sinh.
Thật ấm áp...
Trước khi ngủ, Tu Từ nhớ lại đồ chơi nhỏ mình mua đã giao đến, đột nhiên có chút hối hận.
Phải nhanh chóng trở lại xử lý, không thể để Phó Sinh nhìn thấy.
Phó Sinh cả đêm không sao ngủ được, vỗ nhẹ lưng Tu Từ, vẫn chưa hồi phục sau sự kiện ban ngày.
Đứa nhỏ đang ngủ cũng không yên ổn, thấp giọng lẩm bẩm, nói một vài chữ anh không nghe rõ.
Loại tâm tình nghĩ mà sợ này vẫn luôn quấn lấy anh, anh không có cách nào tưởng tượng nếu lúc trước về nước, không cách nào tìm được Tu Từ rồi cuối cùng biết tin cậu đã chết sẽ thành bộ dạng gì.
Nếu Tu Từ muốn chia tay anh, anh có thể tiếp thu, đứa nhỏ sinh sống thật tốt là tốt rồi, nhưng nếu là tử biệt...
Phó Sinh cụp mắt nhìn lông mi khẽ run của Tu Từ, nhẹ nhàng hôn trán cậu.
Nếu đã không buồn ngủ, Phó Sinh liền mở điện thoại tra internet những thứ liên quan tới sự kiện 163 từ đầu đến cuối.
Tổng thể tình huống không khác Bạch Đường Sinh nói chút nào, nhưng bởi vì sự tình của Hoàng X làm sự kiện 163 tiếp tục dấy lên sóng gió trêи internet.
— Tôi thấy rất đau lòng cho cô gái này, chỉ tượng tưởng một chút những gì cổ đã từng trải qua đều muốn khóc...
— Vẫn kiên trì hai năm qua, tại sao lại từ bỏ...
— Một gia đình cứ như vậy bị hủy, mất tất cả.
— Em trai cô ấy thật đáng thương, nhỏ tuổi như vậy mà cha mẹ đã bị chị gái hại chết, người bị bỏng nghiêm trọng, nghe nói còn có thể mù.
— Cái gì mà cô ấy hại chết cha mẹ?
Chẳng lẽ cha mẹ của cổ không hại cổ trước sao? Gieo gió gặt bão mà thôi.
— Huống hồ em trai cô ấy cũng không vô tội đi, kỳ thực tôi đại khái có thể hiểu được tại sao cổ đã kiên trì hai năm cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.
— Đồng tình với lầu trêи, tôi cũng sống trong gia đình trọng nam khinh nữ, thật sự hít thở không thông, tôi nhớ trước truyền thông từng phỏng vấn nhà cổ, mức sống rất phổ thông, nhưng mẹ của cổ vẫn lấy một túi cherry cực lớn, đặt toàn bộ trước mặt em trai...
— Tôi nhớ việc này, giống như để cho đẹp mặt, mẹ cổ cầm hai, ba trái đến đưa chị gái, kết quả em trai chạy tới quát
"Không cho chị ăn, đây là mẹ tôi mua cho tôi."
— Thực tế áp lực hai năm cổ trải qua còn nhiều hơn cả những việc đã giải quyết đi... Lấy tính cách người nhà cô ấy thật sự có thể quan tâm cổ tận hai năm sao?
Không mắng cô mọt gạo là tốt rồi.
— Em trai có thể nói ra những lời này, có thể tưởng tượng sinh hoạt thường ngày của chị gái là cái dạng gì.
— Không sai, trẻ con là đám ỷ thế hϊế͙p͙ người, nó có thể thái độ với chị gái như vậy đơn giản là dựa dẫm cha mẹ.
— Quả thật không dám nghĩ, tiểu tỷ tỷ hai năm qua vất vả như thế nào mới đi đến bước này...
— Khách quan mà nói, cha mẹ và em trai cổ tội không đáng chết đi... Dù sao cha mẹ cổ cũng đâu có nghĩ cái giới đồng sở kia sẽ phạm tội đâu...
— Lầu trêи đứng nói không đau eo, bồ cho rằng giới đồng sở nếu không phạm tội thì cũng dễ chịu? Ở bên trong một thời gian ngắn sẽ hỏng mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!