Sau khi Uông Giác chạy mất không còn bóng dáng, Tu Từ mới nhìn thẳng vào mắt Phó Sinh.
Cậu mím môi, dáng vẻ có chút bướng bỉnh:
"Anh chỉ nói chúng ta cần thời gian bình tĩnh lại, không có nói chia tay."
"Đúng vậy, tôi không nói."
Phó Sinh lau sạch vết máu trêи môi, rũ mắt nhìn cậu Là em nói.
Tu Từ ngơ ngác nhìn anh, bàn tay nắm lấy cổ áo Phó Sinh từ từ buông thõng.
Em không...
Tu Từ hai hốc mắt đỏ bừng, tay trái nắm chặt thành quả đấm, trong người cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Cậu không biết nên nói như thế nào, cũng không nói lên lời.
Trước đây lúc Phó Sinh ra nước ngoài, tin nhắn
"Chúng ta chia tay đi" xác thực là do cậu gửi.
Hai năm qua, cậu vẫn thường xuyên kiểm tra hòm thư, Phó Sinh không hề trả lời, vì vậy cậu vẫn luôn ôm hi vọng, có lẽ Phó Sinh chỉ coi đó là lời nói hồ đồ lúc nóng giận.
"Tôi không có trả lời, bởi vì tôi nghĩ loại chuyện này nên nói trực tiếp với em."
Phó Sinh sửa lại vạt áo:
"Bây giờ tôi cho em câu trả lời..."
Đừng nói! Tu Từ khó khăn lùi về sau hai bước,
"Anh không cần nói... Cầu xin anh, đừng nói..."
Phó Sinh hơi nhíu mày, anh phát hiện tay trái của Tu Từ từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm chặt.
Anh vừa mới tiến hai bước, sắc mặt Tu Từ liền tái nhợt, theo phản xạ mà lùi về sau một bước:
"Anh đừng nói... Coi như anh chưa trở về có được không? Coi như chúng ta chưa gặp lại, đừng đồng ý chia tay..."
Tu Từ nói năng lộn xộn, sắc mặt tái nhợt khó coi, vành mắt đỏ bừng như sắp khóc.
Phó Sinh không nghĩ tới Tu Từ sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy, anh trầm mặc hai giây:
"Dây dưa mãi không phải là cách hay."
Tu Từ không khống chế được bước chân mà lùi lại, cậu phải chạy đi, không được nán lại thêm một giây nào, càng không muốn người trước mặt nói ra hai chữ chia tay.
Cậu sẽ phát điên.
Cẩn thận! Phó Sinh hét lên, lập tức tiến đến đỡ Tu Từ.
Rầm một tiếng, Tu Từ vấp chân vào bàn một cái đau điếng, điếu thuốc hút dở nhăn nhúm trong lòng bàn tay rơi ra ngoài.
...
Phó Sinh sắc mặt khó coi gỡ tay Tu Từ ra, phát hiện giữa lòng bàn tay là máu thịt lẫn lộn, phần da bị rách lộ một mảng thịt lớn, nhìn có chút đáng sợ.
Phần thịt mềm còn lành lặn cũng bởi vì bấm ngón tay quá mạnh mà để lại mấy vết hằn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!