[
"Là hắn, tôi sẽ không nhận sai, chính là hắn!" Bên trong giọng nói mang theo tiếng rêи rỉ khó tả,
"Là hắn đáng đời, gãy tay cũng đáng đời!"
"Có lẽ cậu không nên như vậy ở trước mặt Phó Sinh... cậu để anh ấy nhìn thấy."
"Tôi không khống chế được... Tôi không khống chế được..."
"Đừng khóc, đi nói lời xin lỗi."
"Tôi không thể nói xin lỗi với hắn!"
"Vậy nếu như Phó tiên sinh bảo cậu đi?"
Tôi sẽ không đi... Cậu cúi đầu,
"Nếu anh ấy như thế này, tôi..."]
- -
Người phụ nữ phía sau thành thạo mà vỗ nhẹ lưng cậu, ngôn ngữ như có ma lực:
"Hít sâu, mở mắt nhìn xung quanh... Ở đây có ánh sáng, cũng rất ấm áp..."
Tu Từ ngơ ngác ngẩng đầu, âm thanh sau lưng chậm rãi trở nên rõ ràng, xúc cảm trêи lưng cũng bắt đầu cảm nhận được.
Lần đầu cậu không xuất hiện tình huống bài xích người khác ngoài Phó Sinh đụng vào...
"Quay lại nhìn tôi một chút, thuốc ở đâu?"
Tu Từ mờ mịt nhìn lại: Thanh tỷ...
Diệp Thanh Trúc nhìn cậu cười cười:
"Thuốc ở đâu nào? Chúng ta trước tiên ngoan ngoãn uống thuốc có được không?"
Tu Từ sững sờ tiếp nhận nước khoáng Diệp Thanh Trúc đưa cho, hiếm thấy yên tĩnh lại, gió bão trong đầu tạm thời dẹp loạn, cậu nghe lời mà nuốt viên thuốc màu trắng vào.
Diệp Thanh Trúc cười đến dịu dàng, khác hẳn ý cười hờ hững bình thường, giờ phút này nhiều hơn mấy phần thật lòng.
Chỉ là trong đồng tử lóe lên đau xót không người phát hiện, như là ảo giác thoáng qua.
Phía sau Diệp Thanh Trúc ầm một tiếng, Tu Từ nhìn sang, là ghế tựa không cẩn thận bị người đá ngã lăn.
Phong Thừa ngây ngây đứng đó, nhìn Diệp Thanh Trúc ngồi xổm trước mặt Tu Từ, có thể nói là ôn nhu động viên cậu.
Phong Thừa?
Diệp Thanh Trúc trở về biểu tình thường ngày, nhàn nhạt,
"Cậu ở đây làm cái gì?"
... Xin lỗi. Phong Thừa sắc mặt tái nhợt lui ra, chạy nhanh như cướp.
"Khá hơn chút nào không?" Diệp Thanh Trúc đứng lên, cụp mắt nhìn Tu Từ.
"Tốt lắm rồi... Cảm ơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!