Tu Từ không rõ Phó Sinh đỗ xe chỗ nào rồi, trí nhớ hai năm gần đây của cậu không khá lắm. Ngoại trừ chuyện quá khứ bên cạnh Phó Sinh hoặc những việc liên quan đến anh, Tu Từ luôn đảo mắt là quên.
Lúc đoạn thời gian đó mới bắt đầu, trái tim giống như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, tràn đầy cảm giác nghẹt thở. Sau đó cậu bắt đầu dùng thuốc, cũng dần dần ỷ lại vào thuốc để chấm dứt đau đớn, chỉ là sau đó càng ngày càng khó cảm nhận được nhịp đập của trái tim, đối với mọi thứ xung quanh đều tê dại.
Phó Sinh trở về, cho cậu cảm giác được sống đã lâu không gặp.
Tu Từ nhếch nhếch khóe miệng, muốn cười một chút, mà lại thất bại. Cậu biết mình có cười với Phó Sinh mấy lần, không biết hiệu quả như nào, có thể rất khó nhìn... Nhưng cậu đã cố hết sức.
Tu Từ loay hoay ở bãi đỗ xe nửa tiếng mới tìm được xe Phó Sinh. Cậu còn chưa thi bằng lái, có chút lúng túng mở cửa xe Phó Sinh, sau đó tìm được thuốc của mình trong cốp nhỏ trong xe.
Cậu không trực tiếp lấy đi mà đổ mười viên vào cái lọ rỗng mang theo. Viên thuốc không to, mang đi mười viên có phải sẽ không nhận ra?
Tu Từ không sợ Phó Sinh biết đây là thuốc gì, cậu chỉ sợ để lộ một mặt tối tăm xấu xí trước mắt Phó Sinh. Ít nhất không thể tại thời điểm chưa giữ được Phó Sinh để cho anh thấy khía cạnh chân thật nhất của mình.
Người chưa bị bệnh vĩnh viễn không biết sau khi phát bệnh là cảm giác gì, Phó Sinh biết chuyện bị bệnh, cùng hai mắt nhìn thấy rõ ràng hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Giống như rất nhiều người an ủi bạn bè bệnh trầm cảm,
"Nghe nhiều nhạc ra ngoài nhiều chút là tốt hơn",
"Chúng tôi vẫn luôn ở đây", Đều sẽ ổn... Nhưng họ thật sự có thể chịu đựng bao lâu khi nghe người khác bộc lộ đau đớn tiêu cực trong một thời gian dài?
Tu Từ đã suy nghĩ kĩ, nếu như không thể giữ lại tình cảm của đối phương, vậy thì giam cầm bước chân đối phương cũng không tồi. Không thể để ý tới cả nhân và tâm, chung quy cậu phải chọn một cái.
Trong lòng lại bắt đầu đau đớn, tâm tư trôi đến người Phó Sinh đang say rượu. Cậu vừa chưa giúp anh cởi giày cởi áo khoác, không biết bây giờ có khó chịu không... Phải quay lại sớm.
Tu Từ đóng cửa xe, khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng người, có chút quen mắt.
Đối phương hỏi: Đây là xe cậu?
Tu Từ không định trả lời, lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, quay người chuẩn bị rời đi.
Phía sau có một tiếng cười khẽ, như là có chút bất ngờ:
"Tiểu tử không nhớ tôi? Có vẻ danh thϊế͙p͙ của tôi bị vứt trong góc nào rồi."
... Tu Từ nhớ lại, người gần đây đưa cậu danh thϊế͙p͙ chỉ có một.
"Vậy tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên Lâm Trình An." Lâm Trình An đi tới trước mặt Tu Từ, rút ra một tấm danh thϊế͙p͙,
"Cần gì có thể tìm tôi, tôi rất thích làm người khác vui vẻ —"
Hắn có chút âm hiểm nói:
"Tất cả những gì cậu muốn tôi đều có thể cho cậu."
Tu Từ không lảng tránh ánh mắt của hắn, lạnh lùng nhìn khuôn mặt Lâm Trình An cười dịu dàng, dừng nửa ngày mới tiếp nhận danh thϊế͙p͙.
Nụ cười Lâm Trình An chưa kịp mở rộng, chỉ thấy Tu Từ giơ tay, ở ngay trước mặt hắn xé bỏ danh thϊế͙p͙, sau đó không chút do dự rời đi.
Lâm Trình An dạt dào hứng thú nhìn bóng lưng tiểu tử, rất lâu chưa thấy người không cho ai mặt mũi như vậy, thượng một cái vẫn là...
Lâm Trình An đi về hướng ngược lại, lấy thân phận địa vị của hắn, muốn loại người nào chẳng được? Ngược lại cũng không nên cưỡng cầu. Người không tiền của còn từ chối hắn, sớm muộn cũng có ngày cam tâm tình nguyện tìm đến, nằm dưới thân hắn.
Tu Từ trước tiên bỏ thuốc vào phòng mình, thẻ phòng Phó Sinh bị cậu cầm đi, ra vào rất dễ dàng. Cậu ngừng thở, bước nhẹ chân đi đến giường. Phó Sinh ngủ không quá thoải mái, lông mày cau lại. Tu Từ nhịn không được giơ tay vuốt lông mày anh, một lúc sau lại nhíu lên.
Anh đang phiền não cái gì vậy? Là phiền chuyện quay phim, hay là nhớ tới mẹ?
Hay là phiền mình, có lẽ Phó Sinh cũng không muốn bị một người như mình quấn lấy. Không chỉ làm anh tiêu tốn thời gian tâm sức, mà còn làm xấu thanh danh...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!