Tu Từ ngồi bên cạnh Phó Sinh, cầm cốc sữa đậu nành uống một nửa liền đẩy sang chỗ anh.
Sau khi ăn xong cháo, Phó Sinh vừa rồi không động vào nó tự nhiên cầm cốc lên uống một ngụm.
Tu Từ cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, cậu không tự chủ nhìn về phía cánh môi hồng hào của Phó Sinh, mơ hồ còn nhớ rõ xúc cảm tối qua chạm vào, đây là lần cậu gần gũi Phó Sinh nhất trong hai năm qua.
Cậu rất nhớ nhiệt độ của Phó Sinh, không khí quá lạnh lẽo... Chỉ khi bị hơi thở của Phó Sinh bao quanh, cậu mới có thể cảm thấy một chút ấm áp.
Mưa to không ngớt, cảm giác mát mẻ riêng biệt của mùa hè từ ban công truyền vào, mơn trớn trêи da thịt.
Tu Từ ngồi trêи ghế, cả người có hơi cứng ngắc.
Phó Sinh đứng sau cậu, tay cầm máy sấy tóc thử nhiệt độ một chút, sau đó thổi lên vài sợi tóc của cậu.
Bọn họ rất lâu chưa có bầu không khí hài hòa như thế, ngoại trừ tiếng máy sấy vù vù cùng tiếng mưa rào ngoài ban công, quanh người rất yên tĩnh.
Tóc Tu Từ rất mềm, màu sắc không phải đen tuyền, thiên về màu đay, sờ trong tay vừa mỏng vừa mềm.
Năm ngón tay thon dài của Phó Sinh xuyên qua mái tóc, anh nhìn đỉnh đầu Tu Từ, xúc cảm dưới tay làm anh đột nhiên nhớ đến một chú mèo hoang.
Trêи con đường nhỏ ngoài căn hộ họ từng ở, có một con mèo mướp, mèo thân cao gầy, mặt cũng nhòn nhọn.
Mỗi khi họ đi qua con đường đó đều sẽ gặp chú mèo này, trong một thời gian dài, Tu Từ mỗi lần về nhà đều sẽ mua thứ gì đó để ăn, hoặc là mang chút thức ăn cho mèo đặt ở ven đường cho nó.
Phó Sinh cũng rất thích con mèo này, sau đó bọn họ còn đặt cho mèo nhỏ cái tên Nhu Nhu.
Đáng tiếc mèo nhỏ sống hoang dã quen rồi, không thích bị hạn chế ở trong phòng, trước sau đều không muốn về nhà cùng họ.
Lúc mối quan hệ của Phó Sinh cùng Tu Từ dần đi vào bế tắc, anh có vài lần đi một mình trêи con đường nhỏ, Nhu Nhu nhìn thấy anh sẽ thân mật chạy đến cọ, miệng luôn kêu meo meo, như là hỏi sao một con sen khác lại không tới.
Anh không dưới một lần cảm thấy, Tu Từ giống chú mèo hoang bên vệ đường, nếu đối xử tốt với cậu, cậu cũng sẽ đáp lại thân mật, nhưng không thể luôn hạn chế cậu, quản cậu.
Tính mèo hoang khó bỏ, người có móng vuốt, miệng có răng nanh, không chịu cam tâm tình nguyện ở bên người, rồi lại giống như Nhu Nhu, gầm gừ với những con mèo hoang khác có ý định tới gần anh.
Tóc ngắn rất nhanh khô, năm phút đồng hồ mái tóc đã mềm mại bồng bềnh.
Nhiệt độ phía sau đột nhiên rời đi, Tu Từ có chút nhớ nhung, nếu tóc dài hơn thì tốt rồi, có thể sấy lâu hơn một chút.
"Còn nửa tháng sẽ vào đoàn."
Phó Sinh xoa nắn mi tâm,
"Khoảng thời gian này đừng đi ra ngoài, xem kịch bản cho tốt."
Tu Từ hơi hé miệng, không nói gì gật gật đầu.
Phó Sinh lấy điện thoại di động ra, đem ghi chú dãy số mới của Tu Từ đổi thành Mèo hoang nhỏ giống như trước.
Có điều, mèo hoang gần đây có chút khuynh hướng biến thành mèo nhà.
Phó Sinh không hỏi việc lúc trước Tu Từ nói chia tay, lần trước hỏi cậu, vì sao không ở căn hộ, Tu Từ trả lời một câu Anh không ở, không nói nửa lời chuyện bị mẹ anh cưỡng ép, hiểu chuyện khiến người khác đau lòng.
Về phần tại sao nhất định là bị Khương Sam cưỡng ép, Phó Sinh hiểu rõ mẹ mình, ngang ngược độc đoán...
Về phần luật sự Lâm nói chuyện đưa tiền, Phó Sinh cũng không để trong lòng, xét thủ đoạn của mẹ anh, mặc kệ Tu Từ có nhận tiền hay không, kết cục cuối cùng đều chỉ có thể thỏa hiệp.
Nếu Tu Từ không nói, Phó Sinh cũng không muốn chọc ngoáy tất cả những việc này.
Anh còn cần cẩn thận nghĩ lại, tương lai mình cùng Tu Từ phải phát triển theo hướng nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!