Edit: Mila
Beta: Zen
_______Đêm nay rất tối, gió chiều thổi tấm rèm cửa tung bay vang vọng tiếng vù vù, tiếng ve kêu đưa lối đến màng nhĩ.
Tiếng người không rõ ràng trong phòng, có tiếng nước chảy tí tách, tí tách từ trong phòng tắm dội ra...
Dưới ánh trăng soi sáng có thể thấy được một người đàn ông đang ngủ say trên giường, điều khiến người ta kinh ngạc đó chính là bên hông anh ta có thêm một người gầy hơn quấy lấy.
Ánh trăng rọi thẳng vào làn da mịn màng của đối phương, không có một mảnh quần áo che đậy.
Người gầy gò đó cầm một sợi dây thừng có chuông lục lạc chán chường buộc lên mắt cá chân, nhưng rất lâu không thắt dây được vì tay ướt và trơn.
Vất vả lắm mới buộc chặt lên mắt cá chân, không dám cựa quậy, sợ tiếng lục lạc khua làm người đang ngủ say thức giấc.
Phần cổ là rắc rối nhất, vì tiếng lục lạc rất to nên âm vang cũng to hơn một chút, suốt cả buổi nếu không cẩn thận xê dịch, sẽ phát ra tiếng chuông vui tai.
Cậu sợ đến mức ngạt thở, lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông vẫn đang nhắm mắt.
Dưới ánh trăng, món kim loại trên cổ tay phải của người đàn ông phát quang rực rỡ.
Hên quá, chưa tỉnh...
Cuối cùng, sau khi buộc kỹ cái lục lạc trên cổ, xoay chỉnh vị trí lại, cậu lùi lại vài bước sau đó hôn xuống, y như trước đây đã từng làm qua rất nhiều lần vậy.
Hai cái khối phía sau vẫn còn ê ẩm, nương theo ánh trăng có thể thấy được hết sưng, hình như đã được xử lý qua.
Nuốt vào nhè ra cậu cũng không suy nghĩ gì nhiều, sao mình làm nhiều trò vậy mà đối phương còn chưa chịu tỉnh.
Đợi đến khi "kem" đi vào hết cái "túi giấy", cái "túi giấy" sẽ tự động ôm lấy "kem" từ từ, tránh trường hợp nó bị ỉu xuống.
Kích thước nhỏ vậy có lẽ hơi sai sai, cái "túi giấy" sắp nổ tung, nhưng vẫn tận tâm hoàn thành công việc của mình, cố gắng đi xuống bọc nó lại hết.
[Zen: 😀hảo lách luật]
Một tiếng la thất thanh vang lên, không biết từ lúc nào mà người đàn ông đã tỉnh dậy, dùng tay trái tự do của mình kéo cánh tay của người kia, không ngoài dự đoán người kia đã ngã xuống, nằm nhoài lên người anh ta thở gấp, khi cậu ngã xuống còn có tiếng chuông lục lạc vui tai vang lên.
Cái mông ngồi thẳng xuống, đau quá trời đau, làm cho người kia nước mắt lưng tròng.
Tu Từ lau khóe mắt: "Anh dậy hồi nào..."
Một tay Phó Sinh vuốt v e eo cậu: "Không dậy sao biết được em chơi lớn như vậy chứ?"
Tu Từ cảm thấy hơi uất ức: "... Anh tỉnh dậy lâu rồi à?"
Phó Sinh siết chặt eo cậu: "Em ồn ào như vậy, anh không tỉnh sao được?"
Tu Từ bĩu môi, biết vậy đã còng luôn hai tay cho rồi.
Nhưng vì sợ đánh thức Phó Sinh, nên cậu chỉ trói hai chân và một cái tay phải của anh.
Phó Sinh cố nhấc đầu gối lên, nhưng không cử động được.
Trói rất chặt...
Anh bình tĩnh hỏi: "Muốn làm cái gì đây?"
Tu Từ mím môi, vịn ngực Phó Sinh cố gắng ngồi dậy, "cây kem" vừa mới cho vào trong "túi giấy" đã bị tuột ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!