Edit: Mila
Beta: Zen
_______
Người phục vụ bưng cà phê tới phá vỡ bầu không khí im lặng.
Phó Sinh nhận cà phê rồi nói cảm ơn, sau đó nói với Lâm Kiến Thịnh:
"Lúc đó ông có ghi âm không?"
... Có. Lâm Kiến Thịnh không hiểu làm sao anh biết được.
Đoạn ghi âm đó được cậu trai bị đe dọa lúc đó ghi lại, ban đầu cậu ta tính phát đoạn ghi âm này cho Phó Sinh nghe, để phá hoại tình yêu của bọn họ, nhưng dưới sự sắp đặt tính toán của Khương Sam, đã bị Lâm Kiến Thịnh mua lại với giá cao.
"Việc ông có đoạn ghi âm chẳng có ý nghĩa gì cả."
Phó Sinh ôn tồn nói:
"Chỉ dựa vô một đoạn ghi âm không biết thật giả, sẽ chẳng ai khi không tin ông, nó không được thiết thực."
Phó Sinh không sợ Lâm Kiến Thịnh sẽ làm gì với bản ghi âm, ngay cả khi nó được phát tán ra, nó sẽ không ảnh hưởng đáng kể đến Tu Từ.
Giọng nói của Tu Từ so với mấy năm trước cũng có khác biệt rất lớn, chỉ với một đoạn ghi âm cách đây mấy năm, không thể chứng minh người nói là Tu Từ được.
Huống chi, Tu Từ hiện tại rất được cư dân mạng chú ý, nhưng dù sao cậu cũng không dựa vào giới showbiz để kiếm cơm, càng không muốn nổi tiếng, chút chuyện vặt vãnh này không thể bôi đen được.
Lâm Kiến Thịnh hít sâu một hơi:
"Phó Sinh, tôi đến đây không phải để tranh cãi với cậu, tôi chỉ muốn cho cậu xem bộ mặt thật của Tu Từ."
Chỉ bằng từng này?
"Đương nhiên không chỉ vậy." Lâm Kiến Thịnh nhấp một ngụm cà phê, thả lỏng cơ thể một chút:
"Chắc cậu không biết, năm nay lúc tôi bàn giao di vật của mẹ cậu, đồ vật bên trong có nhiều hơn một chút, ít hơn một chút.."
Nhiều hơn cái gì?
Phó Sinh cũng rất phối hợp.
"Nhiều là một chiếc chìa khóa phụ." trong mắt Lâm Kiến Thịnh lóe lên một tia cay nghiệt:
"Tu Từ dùng video con gái tôi bị... ức hiếp để uy hiếp tôi hợp tác với cậu ta, đồng thời đặt chìa khóa căn hộ dưới tên cậu vào trong di vật —"
Ánh mắt Phó Sinh bình tĩnh, nếu như đây là trước khi xem quyển nhật ký, có lẽ anh sẽ có chút kinh ngạc, nhưng giờ phút thật sự không có gì biến động.
Nếu là ba năm đầu tiên khi họ ở bên nhau, anh sẽ rất ngạc nhiên khi biết Tu Từ là một người đầy mưu mô, nhưng tới hôm nay anh cảm thấy chắc là vậy.
Đây đúng là điều Tu Từ có thể làm ra.
Coi như cậu đang bày mưu, nhưng cũng không ai có quyền trách cứ cậu được.
Sau khi nhận từng đó vết thương, lẽ nào bắt cậu không được làm gì cả, một mình li3m láp vết thương đã hoại tử cho đến lúc chết hay sao?
Phó Sinh tình nguyện để cho Tu Từ đùa giỡn, có thể xoay anh như chong chóng, còn tốt hơn là một mình trốn trong góc tối, đến khi vết thương thối rữa, người chỉ còn là cát bụi lúc nào không ai hay.
Anh hỏi: Còn thiếu cái gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!