Luca từ từ mở mắt, trước mắt là trần lều trắng toát. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi. Đầu óc cậu mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tỉnh rồi à?
Một giọng nữ xa lạ vang lên bên cạnh,
"Tỉnh rồi thì ra ngoài tập trung đi, sắp đến giờ rồi."
Luca ngơ ngác nhìn sang, thấy một nữ sinh mặc đồng phục. Khi nhìn rõ huy hiệu trường trên đồng phục, cậu trợn tròn mắt.
"Đây chẳng phải học sinh trường Quân đội Tổng hợp Đế Nhất sao! Sao lại ở đây nói chuyện với mình?"
Luca vội vàng ngồi dậy. Động tác quá nhanh khiến cổ cậu suýt bị vặn, đau nhức mơ hồ. Cậu tê một tiếng, rồi mới nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.
Hình như, là tàu bay bị bọn cướp vũ trụ tấn công, chúng muốn bắt cóc các Omega. Sau đó, có người phản kháng, rồi một luồng tin tức tố mạnh mẽ...
Ký ức dần trở lại, khi nhớ đến hình ảnh cuối cùng trước khi ngất, mặt Luca đỏ bừng.
"Mình... l3n đỉnh sao? Mà đối tượng... hình như là Bạch Việt?"
Nhưng sao có thể? Bạch Việt không phải Omega sao? Đến giờ phút này, đầu óc Luca vẫn còn rối bời.
Nữ sinh trường Đế Nhất nhắc nhở xong liền quay đi. Luca nhảy xuống giường, nhận ra đây là một phòng y tế tạm thời. Ngoài cậu ra, còn có rất nhiều học sinh khác đang hôn mê trên giường.
Có vài người quen mặt, là hành khách cùng chuyến bay, còn lại là những người cậu chưa từng gặp. Nhưng tất cả đều trẻ trung, có vẻ như vừa tốt nghiệp.
Luca nhìn quanh một lượt rồi bước ra khỏi phòng.
Ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt khiến cậu không mở nổi. Khi mắt đã quen với ánh sáng, cậu mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Một sân bay rộng lớn với nhiều tàu bay lớn nhỏ đang đỗ. Ngoài phòng y tế, còn có nhiều công trình tạm thời khác được dựng lên, cảnh tượng rất hoành tráng. Nhân viên qua lại đều mặc đồng phục hoặc công phục. Có cả nhân viên sân bay và học sinh quân đội.
Dù các học sinh này đến từ nhiều trường khác nhau, nhưng tất cả đều đeo băng tay đỏ. Giống như nữ sinh cậu vừa gặp trong phòng y tế.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Luca ngơ ngác. Ánh nắng gay gắt chiếu xuống khiến cậu choáng váng, đứng ngây ra như trời trồng.
Lúc này, ai đó vỗ nhẹ vào vai cậu. Luca cứng đờ cổ, quay lại. Khi thấy rõ người đó, cậu theo bản năng lùi lại.
Bạch Việt dừng tay giữa không trung, cười nói: Cậu tỉnh rồi à?
Tỉnh, tỉnh rồi. Luca ngượng ngùng trả lời.
Nhớ lại chuyện trên tàu bay, cậu không biết phải đối mặt với Bạch Việt thế nào. Lúc đó cậu đã nói gì ấy nhỉ?
"Cậu có thể cắn tôi một cái không?" Trời ơi, sao cậu lại nói ra lời táo bạo và vô liêm sỉ như vậy!?
Mặt Luca nóng bừng, tim đập thình thịch.
Nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, cẩn thận hỏi:
"Cậu, cậu thật sự là... Alpha sao?"
Bạch Việt khựng lại một chút rồi gật đầu. Dù không muốn giấu giếm, nhưng thấy Luca có vẻ ghét Alpha, cậu không tìm được cơ hội giải thích.
Thấy tận mắt câu trả lời, Luca trợn trắng mắt rồi ngất xỉu. Trước khi ngất, cậu chỉ kịp thấy gương mặt hơi hoảng hốt của Bạch Việt.
"Bà ơi ở quê nhà ơi. Con Luca từ nhỏ đến lớn sống đến 18 tuổi, cơ bản liền không cùng Alpha nói chuyện qua. Kết quả hôm nay một chuyến, hắn không chỉ có sờ s0ạng Alpha tay, thậm chí đối này nói ra cái loại này lớn mật cầu ái tuyên ngôn. Con không sống nổi nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!