Dưới chân anh, mấy người kia vẫn còn r3n rỉ đau đớn. Thượng Vũ Phi bước qua người họ, đi đến bên cạnh Bạch Việt.
Anh cúi mắt nhìn cổ tay Bạch Việt, nơi vừa bị người ta túm. Lực tay không mạnh lắm, nhưng vì da Bạch Việt trắng quá, chỉ cần dùng chút sức là sẽ để lại dấu vết.
Giờ trên cổ tay cậu có một vòng đỏ ửng.
Thượng Vũ Phi khẽ nhíu mày.
Anh kéo Bạch Việt ra sau lưng mình. Nhìn Phương Chân Nhân, đôi mắt anh nheo lại đầy vẻ nguy hiểm:
"Trước khi tốt nghiệp, tao đã 'dạy dỗ' mày một trận rồi. Giờ mày làm thế này, là còn muốn vào viện nữa hả?"
Phương Chân Nhân đã một năm không gặp Thượng Vũ Phi, giờ người này đột nhiên xuất hiện, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc đến đáng sợ kia, hắn không khỏi rùng mình.
Nhưng dù bị áp đảo thế nào, việc không mất mặt trước An Vũ là điểm mấu chốt cuối cùng của hắn. Giờ xông lên đánh nhau chắc chắn không có lợi, tốt nhất là nhanh chóng lấp li3m cho qua.
Phương Chân Nhân ra vẻ trấn tĩnh:
"Mày hiểu nhầm rồi. Tao thấy trên người cậu ta có con sâu, định giúp cậu ta bắt ra thôi."
Thượng Vũ Phi cười như không cười, lặp lại: Sâu?
Phương Chân Nhân không chịu được người khác nhìn mình bằng vẻ mặt đó, hắn gân cổ lên quát:
"Nói là sâu thì là sâu, mày muốn thế nào? Tao không thèm chấp nhặt cậu ta, nếu mày không yên tâm thì đưa đi bệnh viện kiểm tra đi!"
Mặt Thượng Vũ Phi không chút biểu cảm.
Con hẻm lập tức trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng r3n rỉ thảm thiết của đám người ngã trên đất.
Nghe thấy âm thanh đó, Phương Chân Nhân như nhớ ra điều gì, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Trực giác mách bảo hắn rằng Thượng Vũ Phi sắp động thủ. Hắn vừa định thủ thế phòng bị, bóng đen đã lao đến. Hắn còn chưa kịp phản ứng, bụng đã truyền đến cơn đau dữ dội.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ có lúc nắm đấm của đối phương không chút lưu tình đấm vào bụng hắn, thời gian như chậm lại.
Hắn cảm nhận rõ ràng mọi thay đổi trong cơ thể, xương sườn gãy vụn, dạ dày biến dạng.
Ngay sau đó, cả người hắn như cánh diều đứt dây, bị hất văng ra ngoài. Bay thẳng vài mét, không còn chút sức phản kháng nào.
Nhưng hắn còn may mắn hơn đám đàn em, chưa ngất ngay, chỉ nằm liệt trên đất không dậy nổi.
Mày, mày... Phương Chân Nhân cố gắng gượng dậy, muốn buông lời hung ác. Nhưng vừa thốt ra chữ đầu tiên, máu tươi đã trào ra từ cổ họng, nếm thấy vị ngọt tanh.
Đám người nấp sau lưng An Vũ run rẩy.
Họ không có thù oán gì với Bạch Việt, chỉ là không ưa người này rõ ràng được yêu thích như vậy, mà cứ tỏ vẻ thản nhiên. Huống chi người này còn cướp đi
"người tình trong mộng" của toàn trường.
Thượng Vũ Phi gần như đáp ứng mọi ảo tưởng của đám người về nam chính trong tiểu thuyết. Đẹp trai, ngông cuồng, mạnh mẽ, không coi ai ra gì. Nói ngắn gọn là một chữ
- ngầu.
Tuy họ luôn nấp sau lưng An Vũ, giúp cậu ta nói chuyện theo đuổi người kia. Nhưng thực ra, họ đều âm thầm hy vọng người cuối cùng trở thành vai chính là mình.
Họ biết Thượng Vũ Phi hung hãn, nhưng phần lớn chỉ là tin đồn, không cảm nhận thật sự.
Vì vậy, đây là lần đầu tiên họ tận mắt chứng kiến Thượng Vũ Phi đánh nhau, hơn nữa là ở khoảng cách gần như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!