Bạch Việt theo sau chủ nhiệm lớp, một lần nữa đi đến trước cửa văn phòng hiệu trưởng.
Thái độ của chủ nhiệm lớp hoàn toàn khác lần trước. Ông ta cung kính gõ nhẹ cửa, chờ người bên trong lên tiếng.
Lúc này, vài ánh mắt nóng rực đột nhiên chiếu vào lưng cậu.
Bạch Việt dù đã quen với việc bị chú ý, nhưng ánh mắt đó thực sự không mấy thiện ý. Quay đầu nhìn lại, thấy cha mẹ Phương Chân Nhân đứng cách đó không xa, trừng mắt nhìn cậu.
Vẻ mặt mẹ Phương đặc biệt khó coi, gần như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, đầy vẻ giận dữ.
Nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, bà ta vô cùng khó chịu.
Sau khi tiếp đón Lục thượng tướng, họ định cùng vào văn phòng hiệu trưởng, xem quân bộ phái một quan lớn như vậy đến vì chuyện gì. Kết quả còn chưa bước vào đã bị chặn ở cửa.
Tên thầy giáo dựa hơi hùm nói cái gì mà việc nội bộ học viện, người ngoài không tiện tham gia.
Người ngoài? Bọn họ là người ngoài sao?
Con trai họ là học sinh của học viện Lạc Hoa. Cấp trên quân bộ đến thăm học viện Lạc Hoa — một chuyện lớn như vậy, thân là cha mẹ, họ có quyền tham gia!
Huống chi thái độ của tên thầy giáo kia quá coi thường người khác.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ Phương chưa từng chịu uất ức. Sau khi gả cho chồng, thân là vợ thượng úy, bà ta càng như thế.
Dám đuổi họ sang một bên, thật đáng ghét!
Đừng để ý đến họ.
Chủ nhiệm lớp giờ hoàn toàn đứng về phía Bạch Việt, hơi bất đắc dĩ,
"Vừa rồi mời họ đến phòng công tác chờ cũng không chịu. Yên tâm đi, có người của quân bộ chống lưng, họ không dám làm gì em đâu."
Bạch Việt không nói gì.
Cửa phòng hiệu trưởng mở ra. Người mở cửa là một sĩ quan dáng người thẳng tắp, thân hình cường tráng.
Anh ta lùi lại một bước, ra hiệu cho hai người vào.
Chủ nhiệm lớp nhường sang một bên, nói với Bạch Việt:
"Đi, em vào trước đi."
Trong phòng, hiệu trưởng đứng sau sofa, vẻ mặt căng thẳng. Một người đàn ông xa lạ khác ngồi trên sofa, mặc quân phục màu trắng nhạt, trên vai và trước ngực đều có quân hàm, như vừa từ một hội nghị chính thức nào đó đến.
Chỉ ngồi đó thôi, khí thế cũng không thể coi thường.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn lại. Dù trông trẻ, nhưng khi mỉm cười, đuôi mắt vẫn có những nếp nhăn mờ nhạt.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt học sinh, ông ta hơi nhướn mày: Em là Bạch Việt?
Cửa sau lưng đóng lại.
Bạch Việt gật đầu: Chào ngài.
Chủ nhiệm lớp không hiểu ý nghĩa biểu cảm của Lục thượng tướng, vội giải thích:
"Bạn Bạch Việt hiện tại trông giống Omega, nhưng kết quả kiểm tra là thật."
Lục thượng tướng liếc nhìn chủ nhiệm lớp, thu hồi ánh mắt. Hai tay ông ta đan vào nhau đặt trên đầu gối:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!