Chương 24: (Vô Đề)

Bạch Việt...

Bạch Việt?

Đám người sau một thoáng sững sờ ngắn ngủi liền xôn xao.

Ở học viện Lạc Hoa, cái tên Bạch Việt không ai không biết, không ai không hay. Nhưng khác với Đỗ Cần, không phải vì thực lực bản thân, mà là vì ngoại hình quá mức xuất sắc kia.

Trong mắt Alpha và một bộ phận Beta, Bạch Việt là Omega trong mộng của họ. Vừa xinh đẹp vừa tính cách ôn nhu, quả thực là nửa kia trong mơ.

Mà trong mắt Omega và một bộ phận Beta khác, Bạch Việt lại là một cái bình hoa có mỗi cái mã ngoài.

An Vũ bình hoa khác dù gì cũng có cấp B, nhưng Bạch Việt thì sao? Nếu không ai biết, chứng tỏ cấp gen cũng không đáng khoe khoang.

Cấp C, thậm chí cấp D cũng có khả năng.

Mà một Omega tầm thường vô vị như vậy, sao lại khiến hiệu trưởng kiêm thượng tướng của Trường Quân đội Tổng hợp Đế Nhất đích thân tới cửa?

Mọi người trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Nụ cười trên mặt Đỗ Cần gần như không kìm được nữa. Đám người phía sau đều cho rằng hiệu trưởng đến tìm mình nên mới đi theo xuống dưới, nhưng Lục thượng tướng lại ngay trước mặt cậu ta hỏi tên người khác.

Bất quá, sự dao động trong lòng được che giấu sau cặp kính.

Cậu ta đẩy kính:

"Ngài đang nói đến Bạch Việt năm ba sao? Cậu ấy là bạn cùng lớp của tôi, giờ chắc đang ở văn phòng hiệu trưởng."

Lục thượng tướng cười hỏi:

"Tiện đường không, có thể dẫn đường không?"

Đỗ Cần đang định gật đầu, bạn tốt bên cạnh lại sốt ruột chen vào:

"Thượng tướng, ngài tìm một Omega làm gì? Không phải đến tìm sinh viên tốt nghiệp cấp A sao?"

Lời vừa nói ra, Lục thượng tướng không có phản ứng gì. Ngược lại vài tên cấp dưới nhếch mép, không biết đang cười gì.

Có lẽ nụ cười đó không có ác ý.

Nhưng trong mắt Đỗ Cần, lại vô cùng chói mắt.

Em có cấp A? Lục thượng tướng nhìn Đỗ Cần.

Đỗ Cần do dự một lát: Đúng vậy.

Lục thượng tướng:

"Chúc mừng. Hy vọng em tương lai cũng có thể trở thành học sinh của trường quân đội chúng tôi."

Giọng nói vừa dứt, không khí gần như ngưng đọng.

Dù là lời chúc mừng, nhưng nội dung rất rõ ràng. Lục thượng tướng căn bản không biết cậu ta là ai, nên không thể nào là vì cậu ta mà đến.

Giờ phút này, Đỗ Cần vô cùng muốn bóp ch3t bạn tốt phía sau. Nếu không phải đối phương ở đó ba hoa, nói ra những lời vừa rồi, cậu ta giờ không cần phải gặp cảnh xấu hổ này.

Nhưng mà, loại cảm xúc này không thể phát ti3t trước mặt Lục thượng tướng. Cậu ta chỉ đành cứng đờ cổ, gật đầu.

Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh vang lên từ xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!