Vì đợt thức tỉnh, Bạch Việt xin phép nghỉ học ở nhà cách ly. Sau khi em trai đến trường, cậu ở nhà một mình, lặp đi lặp lại việc kiểm soát tin tức tố.
Giai đoạn đầu, cậu còn chưa thuần thục, lúc thì không thể phóng thích tin tức tố, lúc thì phóng ra rồi không thu lại được.
Sau vài ngày lặp lại, cuối cùng cậu cũng thành công.
Bạch Việt ngồi trên giường trong phòng ngủ, mở to mắt. Đầu óc cậu hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu cúi đầu, nhìn bàn tay mình.
Cảm giác rất kỳ lạ, như thể toàn bộ mạch máu được thả lỏng, kinh mạch được khai thông.
Thức tỉnh tin tức tố là một quá trình kỳ diệu. Dù đã học được nhiều kiến thức, cậu vẫn cảm thấy mơ hồ. Dù đã trải qua, cậu vẫn không thể miêu tả lại cảm giác đó.
Có cảm giác như nắm giữ mọi thứ.
Giống như người mù nhìn thấy ánh sáng, người điếc nghe lại được âm thanh.
Vốn dĩ, phạm vi và khả năng của một người chỉ giới hạn trong cơ thể và tứ chi. Nhưng sự tồn tại của tin tức tố như khuếch đại năng lực của ngũ quan.
Hướng về phía trước, có thể chạm đến chân trời; hướng xuống dưới, có thể chạm đến lòng đất.
Cảm nhận được gió lướt qua má, côn trùng bò trên lá xanh, lá khô rơi xuống đất, đất phân hủy. Mọi thứ cứ thế tuần hoàn.
Vạn vật như nằm trong tầm kiểm soát.
Thức tỉnh tin tức tố mang lại sự khác biệt lớn đến vậy sao? Hay là do cấp bậc gen?
Sách vở không đề cập đến điều này, nên Bạch Việt cũng không rõ.
Nhưng dù sao, giờ cậu đã có thể thu phóng tin tức tố một cách tự nhiên, đó là một tin tốt.
Sau này, cậu có thể gặp Thượng Vũ Phi như bình thường.
Bạch Việt đứng dậy, cầm điện thoại trên bàn. Tin nhắn giữa cậu và Thượng Vũ Phi dừng lại ở tin cuối cùng.
Cậu nhớ lại cảnh chia tay đêm đó, vẫn chưa muốn liên lạc..... Ngày mai, cậu sẽ tự mình đến gặp anh ấy.
Sáng hôm sau, Bạch Việt đến trường.
Bất ngờ là, lớp học vắng hơn nửa. Có vẻ như đợt thức tỉnh đang bùng nổ, mọi người đều ở nhà cách ly.
Bạch Việt mang cặp đến chỗ ngồi.
Còn vài phút nữa vào học, cửa sau đột nhiên mở ra. Một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên. Bạch Việt cảm thấy một cơn gió lướt qua, ai đó kéo ghế ngồi xuống.
"Nguy hiểm thật, suýt nữa muộn rồi!"
Lý Nhậm thở phào.
Bạch Việt chào: Chào buổi sáng.
Lý Nhậm vừa vội vàng chạy đến, không để ý đến người bên cạnh. Khi thấy rõ, cậu nhào tới.
"Cuối cùng cậu cũng trở lại!"
Bạch Việt đỡ lấy cánh tay Lý Nhậm.
Cậu bạn ôm lấy cậu, mắt rơm rớm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!