Chương 12: (Vô Đề)

Lúc này, ai lại lén lút ẩn nấp ở nơi thế này?

Tên cầm đầu cau mày, quát lớn: Ai? Cút ra đây!

Thế nhưng, tiếng bước chân đột ngột im bặt, không còn chút động tĩnh nào.

An Vũ tim đập loạn xạ, nhưng vẫn cố níu lấy hy vọng mong manh. Cậu ngẩng đầu nhìn qua: Cứu tôi với!

Tên cầm đầu liếc mắt ra hiệu cho đàn em.

Đám đàn em lập tức hiểu ý, lặng lẽ vòng ra phía sau, định bọc đánh bất ngờ. Mà hắn tiếp tục đứng tại chỗ, hấp dẫn sự chú ý của người kia.

Hắn siết chặt cổ tay An Vũ, kéo người về phía trước, cố tình lớn tiếng khiêu khích:

"Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Vậy thì ra mặt đi, trốn trốn tránh tránh làm gì!"

Hắn thầm tính toán tốc độ của đàn em.

Chuẩn bị chờ người kia vừa đến, trước sau chặn đánh. Vì phòng chuyện ngoài ý muốn hắn cũng không vội đánh lên.

Nhưng khi bước chân chỉ còn cách vài mét, hắn bỗng khựng lại.

Nơi này là địa bàn của hắn, hắn đều quen thuộc mỗi một chỗ. Vậy mà lúc này, ngay trước mặt hắn, lại như thể ẩn nấp một con thú dữ vô hình, lặng lẽ phục kích trong bóng tối.

Sống lưng hắn lạnh toát, mồ hôi từng giọt rịn ra, chảy dọc theo cột sống. Hắn đứng bất động, không dám tiến lên.

Con người luôn sợ hãi những thứ mình không hiểu rõ — kẻ cầm đầu cũng không ngoại lệ.

Hắn đứng yên, trong lòng nhanh chóng đếm nhẩm. Tính ra, đàn em dù có chậm thế nào cũng nên đến vị trí rồi.

Chính vào lúc này —

Bịch.

Một âm thanh trầm đục vang lên trong màn đêm.

Giống như... tiếng một cơ thể nặng nề ngã xuống đất.

Được rồi?

Tên cầm đầu không dám chần chừ. Hắn vung cánh tay to khỏe, ra hiệu cho đàn em cùng mình xông lên.

Thế nhưng, vừa nhấc chân, một bóng đen bỗng nhào tới.

Tưởng bị công kích, hắn nhanh chóng né sang một bên. Nhưng khi nhìn kỹ lại, hắn mới nhận ra đó chỉ là một chiếc áo khoác rơi xuống, lặng lẽ đáp lên nền đất lạnh lẽo.

Tiếng bước chân lại vang lên, từng nhịp trầm nặng, chậm rãi kéo gần khoảng cách.

Càng đến gần, hơi thở từ người kia càng dày đặc và áp bức.

Cơ bắp toàn thân căng cứng, đến mức hắn gần như không thể cử động. Nhưng bằng nghị lực cuối cùng, hắn quay đầu, cố nhìn xem kẻ đến là ai.

Cách đó không xa, một thiếu niên đứng sừng sững trong bóng tối.

Dáng người thon gầy, rõ ràng so ra kém xa thân hình to lớn của hắn.

Nhưng kỳ lạ thay, sự chênh lệch thể hình rõ ràng như thế, hắn lại cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Ánh sáng duy nhất phát ra từ bóng đèn cũ kỹ nơi cửa sau quán bar.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!