Bạch Việt báo cảnh xong, để lại điện thoại làm bằng chứng, rồi nhanh chóng rời khỏi nhà nghỉ.
Trời đã về khuya, nơi này lại hẻo lánh, không có đèn đường. Cậu đi lòng vòng mãi nhưng vẫn không tìm được lối ra khỏi khu vực rối rắm như mê cung này.
Muốn quay lại để hỏi đường thì cũng không nhớ nổi đường về.
Bạch Việt định lấy điện thoại ra để tra bản đồ thì đột nhiên, một âm thanh chói tai vang lên, xé tan màn đêm yên tĩnh.
Đừng chạm vào tôi!
Giọng nói này nghe quen quen. Bạch Việt dừng tay, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Xung quanh không có ai cả, tiếng hét như vọng lại từ phía bên kia bức tường.
Ngay sau đó là âm thanh hỗn loạn của bước chân và tiếng va chạm của cơ thể.
"Không uống rượu mời lại thích uống rượu phạt. Đã uống rượu của tao thì là người của tao. Còn dám đánh tao à? Đừng tưởng xinh đẹp thì tao không dám làm gì!"
Bạch Việt men theo bức tường đi về phía phát ra tiếng động. Đến chỗ rẽ, cậu áp lưng vào tường, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn qua bên kia.
Nơi này dường như là cửa sau của một quán bar nhỏ, bên cạnh còn chất đống mấy thùng đầy vỏ chai rượu. Vài gã đàn ông nồng nặc mùi rượu đứng đó, hùng hổ bao vây một Omega.
Omega kia rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn không chịu tỏ ra yếu thế, trừng mắt đáp trả bọn họ.
Bạch Việt thu lại ánh nhìn, ngước mắt lên nhìn trời.
An Vũ? Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây?
Sau khi tan học, An Vũ không về nhà mà trực tiếp khóa máy. Lần này, cậu thậm chí còn chẳng tìm đến hội bạn thân, mà một mình đến quán bar giải khuây.
Tâm trạng của An Vũ rất tệ, chẳng muốn nói chuyện với ai, chỉ muốn uống rượu một mình.
Con hẻm nhỏ này là nơi cậu vô tình phát hiện ra. Rất nhiều người thích ăn chơi, không phân biệt nam nữ, đều thích tụ tập về đây. Hẻm tối tăm, lắt léo như mê cung, ẩn chứa đủ loại quán bar giá rẻ, hộp đêm và nhà trọ.
Thấy nơi này bẩn thỉu, An Vũ chỉ ghé qua một lần.
Nhưng hiện tại, giá cả rẻ mạt ở đây lại là một sự hấp dẫn khó cưỡng. Chưa kể, nhiều quán bar còn có ưu đãi đặc biệt cho Omega.
Chỉ là, cậu mới uống được vài ly ở quầy bar thì đã có không ít Alpha và Beta đến làm quen. An Vũ thấy phiền nên không chút khách khí, thẳng thừng đuổi họ đi hết.
Chỉ có một tên Alpha cao lớn, vạm vỡ là cứ bám riết lấy cậu, ép buộc cậu uống rượu. Hắn ta nói nếu không uống là coi như không nể mặt.
An Vũ ban đầu còn nhẫn nhịn, nhưng bị làm phiền mãi thì đành miễn cưỡng uống một ly, hy vọng đối phương sẽ bỏ qua. Ai ngờ, uống xong rồi mà tên đó vẫn không chịu dừng lại, còn ngang nhiên nói rằng uống xong rượu tức là đồng ý vui vẻ với hắn ta.
Gặp phải loại người mặt dày không biết xấu hổ như vậy, tâm trạng của An Vũ hoàn toàn sụp đổ. Ban đầu chỉ muốn ra ngoài giải sầu, không ngờ lại rước phải một kẻ điên.
Cậu quyết định rời đi, nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã bị mấy gã đàn ông cao to khác chặn lại, ép lôi về phía sau hẻm tối.
Tên cầm đầu không ai khác chính là gã Alpha vừa ép cậu uống rượu khi nãy. Nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của hắn, An Vũ cuối cùng cũng hiểu ra mình đã rơi vào bẫy.
Thế nên, khi bọn chúng bắt đầu động tay động chân, cậu không suy nghĩ nhiều mà thẳng tay tát mạnh vào mặt tên cầm đầu.
Gã Alpha thô kệch không ngờ một Omega trông yếu ớt như An Vũ lại dám phản kháng. Vì quá bất ngờ, hắn hoàn toàn không kịp né cú tát đó.
Hắn lập tức bật cười đầy giận dữ, thô bạo túm lấy cánh tay của Omega kia, tay còn vươn ra định siết chặt sau cổ đối phương. Mặc kệ người kia giãy giụa thế nào, hắn vẫn nhẫn tâm bóp mạnh.
"Dám chống đối ông mày à? Cẩn thận tao đánh dấu mày ngay tại đây luôn đấy!"
An Vũ từ nhỏ đã quen được mọi người nâng niu như công chúa. Cậu chỉ cần cười nhẹ là xung quanh liền rộn ràng vui vẻ, nhíu mày một cái là người khác cuống cuồng xin lỗi như vừa phạm phải sai lầm tày trời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!