Chương 10: (Vô Đề)

Căn phòng xa lạ, ở giữa kê một chiếc giường lớn màu trắng. Tiếng nước ào ào vọng ra từ phòng tắm. Hơi nóng từ khe cửa tràn ra, làn khói trắng lơ lửng trong không khí.

Bạch Việt ngồi trên chiếc giường lớn ở giữa phòng, đầu cúi thấp.

Đầu óc choáng váng, cơ thể vẫn còn rất khó chịu.

Tin tức tố hỗn loạn trong cơ thể. Vừa rồi cậu đã cố gắng kìm nén nó, nhưng càng cố gắng, nó càng phản tác dụng, kết quả càng tệ hơn. Nhịp tim tăng nhanh vượt quá giới hạn bình thường, âm ỉ đau nhức.

Cậu xoa trán, day day giữa hai hàng lông mày.

Không hiểu sao lại bị đưa đến cái nơi này. Gã nhân viên văn phòng kia có vẻ rất quen thuộc với nơi này, luồn lách qua mấy con hẻm nhỏ, tìm được một nhà trọ nhỏ.

Nhưng mục đích của hắn, e rằng không chỉ đơn thuần là giúp đỡ.

Chỉ là, cậu hiện tại thực sự cần một không gian ẩn náu như vậy.

Lúc này, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, cửa mở ra. Gã nhân viên văn phòng đã c ởi quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, để lộ phần bụng đầy mỡ thừa chảy xệ.

Gã đàn ông đeo kính, thấy thiếu niên ngoan ngoãn ngồi trên giường, lộ ra nụ cười hài lòng.

Gã không ngờ rằng, chuyến đi chơi ngẫu nhiên này lại có thể giúp gã câu được một con mồi cực phẩm trên xe buýt.

Gã nhân viên văn phòng không giống như những thợ săn khác, vồ vập lấy con mồi ngay lập tức. Gã thích thú với màn dạo đầu hơn.

Cho dù đứa trẻ này thuận theo hay phản kháng, cũng đều mang đến một hương vị khác biệt.

Gã đàn ông đeo kính bước đến bên bàn, rót một cốc nước ấm từ ấm trà, rồi tiến đến gần cậu học sinh, đưa cốc nước cho cậu.

"Bây giờ cậu thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Bạch Việt ngẩng đầu, nhìn gã đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Vì ngoại hình của mình, từ nhỏ đến lớn cậu cũng không ít lần gặp phải những kẻ quấy rối như vậy, nhưng lúc đó cậu luôn đi học và về nhà cùng Thượng Vũ Phi.

Thượng Vũ Phi từ nhỏ đã hung dữ và tàn bạo, ngay cả người lớn cũng không coi ra gì. Vì vậy, những kẻ đó không ai dám làm gì cậu. Đến khi lớn lên, cậu học được cách tự bảo vệ mình, luôn có thể hóa giải nguy hiểm.

Bị dễ dàng đưa vào nhà trọ như hôm nay, vẫn là lần đầu tiên.

Gã đàn ông đeo kính bị cậu liếc nhìn một cái, tim ngứa ngáy như bị đàn kiến cắn xé. Gã đặt cốc nước trở lại bàn, hai tay đặt lên chiếc khăn tắm quanh hông, chuẩn bị cởi ra.

Sau cặp kính là sự d*c vọng không thể che giấu.

"Nếu cậu thấy đỡ hơn rồi, chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính nhé." Gã đàn ông đeo kính cười khẩy, vẻ mặt không còn thuần lương như ban đầu.

Hắn thấy thiếu niên tóc xám khẽ nhúc nhích, như muốn né tránh, không khỏi cười càng tươi hơn.

"Sợ à? Lần đầu tiên phải không? Yên tâm, chú sẽ khiến cậu thoải mái."

Bạch Việt không nói lời nào.

Sau khi bước vào căn phòng này, cậu đã thử phóng thích tin tức tố. Nhưng không biết có phải do vừa rồi kìm nén quá mạnh hay không, tin tức tố bị dồn ngược lại, kẹt cứng trong tim.

Thình thịch.

Bịch.

Lần này, nhịp tim chậm dần, gần như muốn ngừng đập. Bạch Việt giơ tay, lại nắm chặt vạt áo trước ngực.

"Sao vậy? Ngực khó chịu à?" Vẻ mặt gã đàn ông đeo kính lộ rõ d*c vọng, vươn tay ra,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!