"Ra rồi, đầu hài tử ra rồi. Bệ hạ, ngài chờ một chút!"
"Nương nương dùng sức nha, dùng thêm một chút lực, hài tử sẽ ra ngay."
Phòng sinh nặng nề lập tức như sống lại.
Thư Quân gần như không còn ý thức, nàng giống như kẹt trong vũng lầy, cũng không biết mình có dùng sức hay không. Cho đến cuối cùng cảm giác được một dòng nước ấm từ dưới bụng chảy ra, ngay sau đó phòng sinh vang lên một trận hoan hô vang dội.
"Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, là một vị Hoàng tử!"
"Bệ hạ, là Hoàng tử nha!"
Bà đỡ cắt cuống rốn xong, ôm hài tử đang khóc oe oe cho Bùi Việt nhìn. Bùi Việt nhìn hài tử người đầy sáp trắng không có chút phản ứng nào, hắn còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong căng thẳng lúc nãy, chỉ hít sâu, cố gắng khiến mình biểu lộ sự bình tĩnh.
"Hoàng hậu không có việc gì chứ?"
Lúc này, một vị bà mụ khác đang quỳ gối dưới đệm hồng bỗng nhiên sợ hãi kêu một tiếng.
"Còn nữa, bệ hạ, trong bụng nương nương còn có một hài tử nữa."
Tất cả mọi người chấn động.
Khó trách bụng to vượt mức bình thường, thì ra là song sinh.
Đầu tiên là vui mừng, ngay sau đó sợ hãi ùn ùn kéo đến.
Bùi Việt không kịp thở mạnh, vội vàng dặn dò thái y tiến vào bắt mạch, lại tự mình đút cho Thư Quân canh sâm.
Mọi người bận bận rộn rộn.
Tầm mắt Thư Quân mơ hồ, tùy ý bà mụ ấn bụng nàng. Nàng dựa vào bản năng một hít một thở, sau khi tiểu Hoàng tử sinh ra nửa canh giờ, tiểu Công chúa cất tiếng khóc chào đời trong nắng sớm ban mai.
Tin tức Hoàng hậu sinh hạ cặp song sinh truyền khắp triều dã, chúng thần vui mừng khôn xiết, xem là điềm lành.
Cũng không biết qua bao lâu, Bùi Việt vẫn mặc bộ long bào nhăn nhúm vì bị Thư Quân nắm chặt kia, thần sắc sững sờ ôm thê tử đã lẳng lặng ngủ trong lồng n.g.ự. c từ lâu. Đế vương tung hoành chiến trường mười mấy năm, ở nơi đáymắt người ngoài nhìn không thấy đã lấp lánh ánh nước.
Hắn tận mắt nhìn thấy một cô nương hoạt bát mềm mại yếu đuối đi dạo một chuyến quỷ môn quan, cái cảm giác chỉ cần nghĩ đến đã sợ này sau khi sinh hài tử một khoảng thời gian rất dài cũng không thể quên được.
Vì chăm sóc Thư Quân ở cữ, Bùi Việt giao lại triều chính cho Nội Các, gần như làm bạn ở bên cạnh nàng. Sợ hài tử phiền đến Thư Quân, hắn đưa hai đứa nhỏ ra sau điện, để Tô thị và ma ma trong cung săn sóc.
Lần đầu Thư Quân làm mẹ, nhớ thương hài tử, nhất định phải ôm một đứa. Bùi Việt chỉ sai cung nhân ôm tới cho nàng nhìn vài lần, còn lại phần lớn thời gian là hài tử ngủ. Thư Quân nhìn hài nhi hồng hào mặt đầy lông tơ, trong lòng mềm thành một vũng nước, nàng cảm thấy mới lạ nói.
"Bệ hạ, đây thật sự là hài nhi mà thiếp sinh ra sao?"
Bùi Việt cười ha ha: "Đương nhiên, trẫm tận mắt nhìn thấy nàng sinh ra, còn có thể giả được sao?"
"Thiếp thật có chút không thể tin được..." Thư Quân vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng, vậy mà trong nháy mắt, nàng đã trở thành mẫu thân của hai đứa nhỏ.
"Trẫm cũng không dám tin, Quân Nhi của trẫm lại dũng cảm như thế."
Hài tử ngủ thật sự say, hai bàn tay vững vàng túm chặt, lông mi thật dài che ở trước mắt thành hình chiếc quạt. Một đôi hài nhi dùng bao tã lót giống nhau, ngay cả tư thế ngủ cũng cực giống, Thư Quân nhất thời buồn rầu.
"Rốt cuộc đứa nào là nhi tử? Đứa nào là nữ nhi?"
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Bùi Việt cũng rất thích hài nhi, gãi gãi gò má bọn trẻ, chỉ vào một đứa có đôi mắt dịu dàng hơn trong đó nói: "Đứa này là Thái tử của chúng ta", lại chỉ vào đứa bé có dáng vẻ rõ ràng là bình tĩnh hơn nói: "Đứa này là Công chúa của chúng ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!