Chương 6: (Vô Đề)

Hôm sau quả nhiên Thư Thái phi sai một nội thị tới truyền khẩu dụ, Tô thị mới biết việc này là ván đã đóng thuyền. Lần này đi mất nửa tháng, nữ nhi rất ít khi rời xa bà, Tô thị vô cùng lo lắng, nhân lúc Thư Quân về sân viện nghỉ trưa, tức giận véo thật mạnh vào eo tam lão gia.

"Đều tại ông, không biết chống lưng cho hai mẹ con chúng ta, hại chúng ta khổ như thế này."

Tam lão gia vừa bực vừa thẹn, tự đánh mình mấy cái:" "Phải phải phải, là ta vô dụng, không bảo vệ được mẹ con nàng..." Ông ngẫm nghĩ: "Để lát trưa ta đi qua Hàn Lâm Viện một  chuyến, tìm ân sư chào hỏi một tiếng, nhờ ông chăm sóc giúp đỡ chút."

Tô thị cười lạnh, làm phu tử sao có thể làm khó học trò, sợ là sợ mấy Công chúa điêu ngoa trong cung và mấy quý nữ nâng cao đạp thấp trong kinh thành sẽ thừa dịp chế nhạo con gái bà thôi. Tô thị đau lòng vô cùng: "Cứ thế này mãi cũng không phải biện pháp, chúng ta vẫn nên mau chóng tìm cho Quân Nhi một hôn phu, rời khỏi cái vũng bùn Thư gia này."

Nói kén rể, chẳng qua là dỗ dành Thư Quân mà thôi, cách cư xử của Thư gia như thế còn không bằng tìm một nhà tương xứng gả ra ngoài, còn hơn ở chỗ này chịu đựng người ta dày vò mỗi ngày.

Tam lão gia gật đầu, mày hơi nhíu lại: "Mấy ngày qua ta cũng đang cân nhắc, hay là chọn ra danh sách một vài giám sinh, mang về cho Thư Quân xem. Ngoài ra, chuyện nhận con thừa tự cũng cần phải đưa vào xem xét."

Suy cho cùng là bắt nạt tam phòng không có người nối dõi.

Tô thị nhớ tới chuyện không có con trai, hốc mắt đỏ lên, nắm góc áo ông cúi đầu: "Cũng do ta thân thể không biết cố gắng, liên lụy ông."

"Nói cái gì vậy..." Tam lão gia vội vàng ôm thê tử vào trong lồng ngực: "Còn không phải vì sinh con gái cho ta mà nàng mới tổn hại thân thể đó sao? Không nên tự trách như vậy."

Tô thị dựa vào n.g.ự. c ông thở dài: "Nhận con thừa tự cũng không phải dễ dàng như vậy, chọn một hài tử trong tộc Lâm Xuyên không khó. Khó là khó ở chỗ không qua được cửa lão thái thái kìa." Lão thái thái một mực chắc chắn là bà không thể sinh, khăng khăng phải nạp thiếp cho tam lão gia. Mặc dù tam lão gia đi giải thích, nhưng chỉ sợ mấy nhóm tộc lão kia cũng là đứng về phe lão thái thái.

Việc này thực sự không phải dăm ba câu là có thể quyết định, tam lão gia rầu rĩ trong lòng, nhưng thấy hàng mày thê tử nhíu lại buồn bã, giọng ông lại kiên định: "Những việc này cứ giao cho ta, nàng an tâm bồi dưỡng thân thể. Còn Quân Nhi, con bé khờ thì khờ thật, nhưng không ngốc, sẽ biết tự bảo vệ mình."

Sự trấn an của trượng phu đối với Tô thị không có tác dụng gì, bà vẫn lo lắng sốt ruột. Buổi chiều bà tự mình chuẩn bị thu dọn hành lý cho Thư Quân, dặn dò đủ thứ, cuối cùng nhét một xấp ngân phiếu cùng với mấy thỏi vàng cho nàng.

"Bây giờ chúng ta không thiếu bạc, con đừng tiết kiệm quá, lén lút đưa cho mấy quan lại bậc trung kia. Mặc dù ngoài mặt những người đó nghe lời sai khiến của Thái phi và Công chúa, nhưng cũng sẽ âm thầm chăm sóc con."

Tuy trong lòng Thư Quân không yên, nhưng trước mặt mẫu thân, nàng vẫn bày ra vui vẻ: "Mẫu thân, việc này có tốt có xấu. Dù sao con cũng là thư đồng của Công chúa, sau này nói chuyện nghị thân sẽ dễ dàng hơn."

Lời này thật sự có thể an ủi Tô thị vài phần.

Ngày 17 tháng Hai, trời tờ mờ sáng, Thư Quân rời giường theo phụ thân ra khỏi nhà. Tô thị khoác áo bông dài đứng dưới cửa sổ nhìn theo nữ nhi đi xa, khoé mắt chảy ra hai hàng lệ.

"Ta muốn che mưa chắn gió cho con bé biết bao nhiêu, nhưng cuối cùng cũng không thể ở bên nó cả đời, luôn khuyên bản thân phải nhẫn tâm để con bé ra ngoài học hỏi nhiều kinh nghiệm, nhìn được sự hiểm ác của lòng người. Như vậy thì sau này con bé cũng sẽ không dễ dàng bị người khác lừa gạt."

Thương thay cho tấm lòng người làm cha mẹ.

Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Đơn ma ma khuyên bà: "Tiểu thư có số mệnh tốt, chưa biết chừng có thể gặp được quý nhân che chở. Hơn nữa, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, Thư Thái phi cũng khó thoát trách nhiệm liên quan. Thư Thái phi lại không phải người ngốc, sẽ không tự tìm phiền phức cho mình. Người cứ yên tâm."

Tam lão gia tự mình đưa Thư Quân đến Đông Hoa Môn, có nội thị chờ sẵn dẫn Thư Quân đi tẩm cung của Thư Thái phi. Thư Quân tới sớm, không gặp được người khác, một đường ngáp dài đi dọc theo hành lang đến Hàm An Cung của Thư Thái phi.

Thư Thái phi có nét mặt ôn hoà, thưởng cho Thư Quân một bộ giấy và bút mực, dặn dò cung nhân đưa hai người đi Anh Hoa Điện. Ngày đầu tiên nên không ai dám đến muộn, vào trong điện, đã thấy tốp năm tốp ba tụ tập.

Chính điện của Anh Hoa Điện rất rộng, ở giữa treo một tấm rèm che, bên trái là hàng ghế cho nam, bên phải là hàng ghế cho nữ. Thư Quân ôm sách và bút mực hỏi Công chúa Thục Nguyệt:

"Công chúa, chúng ta ngồi chỗ nào?

Công chúa Thục Nguyệt đưa mắt nhìn bốn phía, thấy hai hàng ghế đầu đã có người ngồi, hàng cuối cùng cũng có người đặt bút mực: "Vậy thì ngồi hàng thứ hai từ dưới đếm lên đi."

Thư Quân thở dài một hơi nhẹ nhõm, vội vàng chọn một ghế xa xa rồi bày biện sách. Nàng thầm nghĩ, Công chúa Thục Nguyệt này không phải người ham học, nàng ta cũng không nên ngồi hàng phía trước. Thế tử Hoài Dương vương từng nói cho nàng, có lúc hắn ta bị Thái Thượng Hoàng bắt ngồi ở hàng thứ nhất, hứng hết một ngày toàn nước bọt.

Đợi nàng dọn xong sách bút mực, mới tò mò quan sát người ngồi phía trước.

Trong đó có hai nữ tử vô cùng bắt mắt.

"Công chúa, ngồi ở hàng đầu tiên là vị Công chúa nào vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!