Chương 47: (Vô Đề)

"Sao bệ hạ lại ở đây?"

Thư Quân thuận miệng tìm đề tài hóa giải sự xấu hổ.

Bùi Việt ngơ ngác chỉ về hướng tây điện: "Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân ta."

Thư Quân giật mình, thì ra là thế.

Một chút xấu hổ và bối rối kia lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Vừa rồi gặp được hắn, nàng chỉ mải kinh ngạc, chưa từng chú ý tới nét bị thương giữa hàng mày hắn.

Bùi Việt thấy Thư Quân đang không biết làm sao, chắp tay sau lưng xoay người lại, sắc mặt mang theo ấm áp: "Nàng thì sao, vì sao tới đây?"

Nếu nói ra, Thư Quân xuất hiện ở nơi này mới càng không hợp tình hợp lý.

Thư Quân vỏ vỏ khăn tay, hoảng loạn vừa mới đè xuống lại hiện lên ở đuôi lông mày: "Ta... Ta nhìn thấy phong cảnh phía trước sân đẹp quá, nên lại đây nhìn một chút."

Bùi Việt nhìn nàng thật sâu, nơi này chính là nơi thờ phụng tổ tiên hắn, người bình thường không vào được. Thư Quân có thể vào, đoán chừng là nhờ cái lệnh bài kia, có điều Bùi Việt cũng không vạch trần nàng.

"Thì ra là thế." Hắn lại nhìn thoáng qua sắc trời: "Nàng dùng bữa chưa?"

Thư Quân lắc đầu, "Bệ hạ thì sao?"

Bùi Việt cụp mi, giọng nói bình thản: "Ngày giỗ của mẫu thân, hôm nay dự định sẽ nhịn ăn."

Thư Quân hiểu rõ, nhỏ giọng gật đầu: "Vậy ta cũng không ăn."

Bùi Việt nhìn nàng một cái.

Lúc này Thư Quân mới phát hiện lời này của mình có chút nghĩa khác, hình như là vì hắn nên không cần ăn. Nàng vội vàng giải thích: "Ta cảm nhớ nương nương nghĩa cử cao đẹp, ta là thần dân của bà, nên mới..."

"Được rồi, trẫm biết." Bùi Việt cười ngắt lời nàng.

Gò má nàng vừa trắng vừa hồng, chỗ hồng giống như đánh phấn, một đôi mắt ướt át long lanh tựa minh châu, trong vắt, xinh đẹp đến mức có thể gột rửa đi những gánh nặng và bụi bẩn trong lòng người.

Mỗi năm vào thời điểm này, tâm trạng Bùi Việt đều không tốt, nhưng nàng vừa xuất hiện, tâm tình hắn lập tức trở nên nhẹ nhàng.

Nàng vốn không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, lại không hề đoán trước mà đến.

Giống như từ trên trời hạ xuống.

Thân là đế vương, hắn không tin quỷ thần, thế nhưng lại không hiểu vì sao bỗng cảm khái số mệnh.

Trong lòng Bùi Việt lặng lẽ tiêu hóa cảm xúc.

"Thời gian không còn sớm, nàng cũng nên trở về. Vừa hay trẫm tiện đường, đưa nàng về được không?"

Cũng không biết là vì hắn không mặc long bào minh hoàng, hay là thật sự muốn buông tay, giọng điệu này nghe vô cùng thoải mái, cuối cùng cũng không còn cảm giác áp bách như trước đây.

Thư Quân ý thức được thời gian, gật đầu.

Có lẽ là sợ bị người ta bắt gặp, Bùi Việt chọn một hành lang trống trải, từ sau núi rời khỏi chùa Linh Sơn.

Thược Dược cùng tiểu nội sử ở phía sau không nhanh không chậm đi theo. Thư Quân đi cùng Bùi Việt ở phía trước, trời vừa mới mưa, có chút hơi nước lượn lờ trong hành lang, Thư Quân đột nhiên trượt chân, theo bản năng túm lấy góc áo Bùi Việt.

Bùi Việt nhìn thoáng qua tay nhỏ trắng nõn mềm mại kia, không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt ngưng lại, giả vờ như không có việc gì để mặc nàng nắm.

Mỗi một bước đi, kéo thêm từng chút từng chút một.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!