Lửa giận của Thái Thượng Hoàng đã lan đến giữa mày, không đợi ông phát tác, Bùi Việt đã đứng dậy: "Kinh thành đưa sổ con tới, nhi tử muốn đi phê duyệt, thời gian trễ một chút mới có thể tới thỉnh an ngài."
Bùi Việt trở lại đông điện không bao lâu, Thái Thượng Hoàng đã đuổi theo đến. Lão nhân gia đẩy của điện ra, đi vào trước ngự án, nổi giận đùng đùng mắng.
"Con không cho Lý Anh thể diện đấy à? Con không cho cha của con thể diện phải không? Nhìn một chút thì làm sao? Trước mặt nhiều người như vậy con hạ thấp thể diện của nàng ta, trong lòng cô nương người ta sẽ nghĩ thế nào?"
Bùi Việt lạnh lùng đáp lời: "Ngài cho rằng con là ngài sao? Ai đến cũng không từ chối, nhìn vừa mắt là thu vào hoàng cung. Hậu cung kia đã sớm không chứa nổi."
Đáy mắt Thái Thượng Hoàng loé lên lửa giận không cách nào dập tắt: "Đang yên đang lành, nói tới chuyện của ta làm gì? Con có năng lực như vậy, sao không đến miếu hoà thượng làm hoà thượng luôn đi?"
Ngòi bút dưới tay Bùi Việt múa như rắn lượn, cũng không ngẩng đầu. "Ngài biết rõ con không thể lập nữ nhi Lý gia làm Hậu, vì sao nhất định phải dày vò như vậy?"
Thái Thượng Hoàng và Bùi Việt hoàn toàn bất đồng ý kiến trong chuyện xử lý chính vụ, ông chỉ còn cách tận tình khuyên nhủ.
"Việt nhi, vi phụ hiểu rõ con không thích Lý Triệt, nhưng chỉ cần con lập Lý Anh làm Hậu, muộn nhất là hai năm Lý Triệt có thể rời khỏi trung tâm quyền lực. Đây là chuyện lớn đáng mừng, cũng có thể tránh được một lần tranh đấu triều đình. Vì sao con lại cứ phải cứng đầu như vậy chứ?"
Bùi Việt thả bút xuống, gác ở một bên. Hắn ngước mắt lên, con ngươi đen kịt không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
"Lý Triệt uy h.i.ế. p trẫm sao?"
Thái Thượng Hoàng nghẹn lại, thẹn quá thành giận nói: "Ta thấy con đang làm trò trước mặt người trong lòng, không muốn ưu ái nữ tử bên cạnh!"
Bùi Việt: "..."
Hai cha con đương nhiên tan rã trong không vui.
Đợi Thái Thượng Hoàng phất tay áo rời đi, Lận Tuân tử phía sau bình phong ra tới, đáy mắt hắn cuồn cuộn lửa giận. "Bệ hạ, sở dĩ Lý Triệt làm việc càn quấy, là bởi vì có Thái Thượng Hoàng chống lưng."
Bùi Việt siết bút son không nhúc nhích.
Khi còn trẻ, Thái Thượng Hoàng có tính phóng khoáng, thích kết giao. Hoàng đế cuối cùng của tiền triều vừa tạ thế, các nơi khởi nghĩa bạo loạn, Thái Thượng Hoàng đã cùng các lão huynh đệ bọn họ tập hợp quần chúng rồi xưng vương. Sau đó thành công thay đổi triều đại. Chẳng qua buổi đầu lập nước, đường hào các nơi không phục, thế tộc không theo, Thái Thượng Hoàng bèn áp dụng phương thức dụ dỗ lung lạc để giữ gìn cục diện.
Nhưng loại biện pháp này lưu lại tai hoạ ngầm vô cùng lớn.
Ban đầu còn tốt, đến khi Bùi Việt đăng cơ, mâu thuẫn đột nhiên xuất hiện. Các nơi phân tranh nổi lên bốn phía, nhỏ có Man tộc làm loạn, lớn có Mông Ngột xâm lăng. Không chỉ như thế, ở trên triều cũng bị hãn tướng quyền thần cản tay, Thái Thượng Hoàng là kiểu tính tình được chăng hay chớ, nhưng Bùi Việt thì không. Hắn ý thức được cần phải lấy thủ đoạn mạnh mẽ để trấn áp, quốc triều mới có thể lâu dài, cho nên mấy năm nay hắn đăng cơ, một năm có hơn phân nửa thời gian chinh chiến bên ngoài.
(Được chăng hay chớ (văn nói): ý chỉ thái độ thiếu trách nhiệm, không cố gắng, sao cũng được.)
Cuối năm trước, cuối cùng hắn cũng đ.â. m thẳng vào tử huyệt Mông Ngột, hoàn toàn bình định nguy cấp ở biên quan, đại thắng trở về, kế tiếp có thể thẳng tay thu dọn đám ung nhọt trong triều.
Trong lúc hắn rời kinh, phần lớn thời gian Thái Thượng Hoàng ở tại Dưỡng Tâm Điện, trông coi quốc chính.
Hiện tại.
"Ngươi âm thầm sắp xếp vài người bên Thượng thư, khiến Thái Thượng Hoàng rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, cắt đứt liên lạc với Lý Triệt và các lão thần khác."
"Thần đi làm ngay."
Một đời vua một đời thần. Khai quốc công thần thế hệ trước thông minh sớm đã lui về dưỡng lão, Bùi Việt đương nhiên cũng sẽ không bạc đãi bọn họ, thế nhưng vẫn có một vài người dựa vào công huân, tham lam lưu luyến chức vị thậm giữ quyền hành chính. Bùi Việt tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
Bùi Việt am hiểu đi một bước tính ba bước. Trước khi hồi kinh, hắn đã âm thầm bố trí mấy quân cờ từ sớm, hiện giờ rất nhanh sẽ đến thời điểm thu lưới.
Mặt trời phía tây nghiêng nghiêng, Thư Quân và Vương Ấu Quân đi tới hành lễ với mấy trưởng bối, rồi mới trở về Lưu An Cung, nghe cung nhân bẩm báo vừa lúc hoa sau viện đã nở, Vương Ấu Quân nhớ tới mình thiếu mấy loại phấn hoa nên mang theo Thư Quân tới hậu hoa viện hái hoa.
Lưu An Cung có mạch nước nóng ngầm, suối nước hậu hoa viên hàng năm ấm áp, bên trong viện cũng là một năm bốn mùa rực rỡ sắc màu.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!