Chương 36: (Vô Đề)

Thư Quân ngước mắt nhìn hắn một cái.

Bùi Việt biết rõ nàng đang nhìn mình, nhưng không hề đáp lại bất cứ điều gì. Hắn chỉ cần cúi xuống một chút, là có thể hôn lên tóc nàng, hắn không làm, vẫn duy trì tư thế nhìn thẳng phía trước không thay đổi. Thậm chí hẳn dần dần thả chậm tốc độ vì nghĩ đến cảm xúc của nàng.

Một lát sau, bọn họ quay lại sườn núi cao, Bùi Việt cũng chưa dừng lại, nhanh chóng đỡ Thư Quân xuống ngựa. Thư Quân sờ sờ vành tai, lặng lẽ rời khỏi hắn vài bước chân, lúc này con ngựa thần câu kia cũng trở về, đi đến trước mặt Thư Quân, dùng đôi mắt vô tội nhìn nàng, giống như áy náy vì sự thất thổ của mình lúc nãy.

Thư Quân cực kỳ kinh ngạc, chút sợ hãi trong lòng cũng biến mất. Tiểu thần câu không cao, Thư Quân duỗi tay là có thể chạm vào trán của nó, vì thế, nàng nhẹ nhàng xoa xoa, cười nói: "Không có việc gì."

Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Con ngựa nức nở kêu một tiếng, giọng điệu kia rất khác so với trước đây, giống như là khoe mẽ. Thư Quân càng cảm thấy nó đáng yêu, không còn sợ hãi con ngựa nữa.

Bùi Việt ở một bên khoanh tay nhìn, giải thích: "Nó là một con ngựa cái nhỏ, ngày thường làm sai chuyện gì đều thích làm nũng"

Cũng không biết lời này của Bùi Việt là cố ý hay là vô tình, Thư Quân nghe vậy, không hiểu sao tai lại nóng lên.

Bùi Việt nhìn thoáng qua vành tai đỏ bừng của nàng: "Nếu lần sau gặp tình huống như thế này, nàng đừng bao giờ thả cương ngựa, củi người về phía trước đề hoá giải lực hất, một lát sau nó sẽ tiếp tục mang nàng đi."

Thư Quân lúng ta lúng túng gật đầu. "Ta đã biết..."

Bùi Việt thấy trong ánh mắt nàng còn có chút ánh sáng mong chờ, lại nói: "Hay là thử lại lần nữa?"

Trong lòng Thư Quân rất muốn, nhưng nhìn thoáng qua sắc trời, ánh hoàng hôn đã phủ kín núi đồi, nhuộm tầng tầng lớp lớp cánh rừng. Nàng lắc đầu nói: "Thời gian không còn sớm, có lẽ Ấu Quân tỷ tỷ đã quay về rồi..."

Bùi Việt thầm tiếc nuối, có điều không thể hiện ra mặt. Hắn chỉ về lều trại thị vệ đã dựng ngay sườn núi: "Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, sẵn tiện chờ con bé."

Thư Quân tin lời này, đi theo hắn xuống sườn núi vào trong lều.

Lều không lớn, nhưng cũng không nhỏ, rộng khoảng một thước, bên trong sắp xếp một giường nhỏ và nệm ngồi, còn có nước trà và điểm tâm đầy đủ mọi thứ. Thư Quân xem như biết được đãi ngộ của đế vương, chỉ cần cưỡi ngựa thôi, có lẽ người hầu hạ chắc cũng không dưới hai mươi người đâu.

Thư Quân chủ động châm trà cho hắn, Bùi Việt cũng không từ chối.

Trong lòng nàng hy vọng Vương Ấu Quân về sớm một chút.

Trên thực tế, một khắc trước Vương Ấu Quân đã trở lại. Nàng ấy nhìn thấy Thư Quân và Bùi Việt nói chuyện ở trên sườn núi, cho nên định đi về hướng này, chưa đi được vài bước, lại bị người từ phía sau túm cổ ném sang một bên.

Vương Ấu Quân lại một lần nữa lĩnh ngộ thể lực nam nữ cách xa. Nàng ấy rất muốn đá lại một cái, nhưng người nọ mặc một bộ giáp bạc nhẹ nhàng, liếc mắt một cái có thể cảm nhận được cánh tay bừng bừng sức lực đằng sau giáp ấy vừa sợ vừa giận, lên án:

"Ngoại trừ túm cổ, ngươi không thể đổi động tác khác à?"

Thành Lâm vẫn đang nhai lá bạc hà, dùng giọng lúng búng không rõ chữ: "Vậy ôm nhé?"

Gò má Vương Ấu Quân đột nhiên đỏ bừng, tức giận đến mức giậm chân chạy đi.

Thành Lâm nhìn cô nương chạy xa, gãi gãi thái dương, nếu sớm biết chỉ cần một câu là có thể giải quyết phiền phức, hắn còn phải tốn sức làm gì?

Lúc này, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ

- Lận Tuân mang theo một tấm da vượt gió đến đây, Thành Lâm liếc mắt một cái là biết mật tin của Cẩm Y Vệ.

"Chuyện gì?"

Lận Tuân liếc nhìn lều trại phía xa một cái: "Có việc quan trọng, cần bẩm báo bệ hạ."

Thành Lâm nhíu mày lại: "Chuyện gì có thể quan trọng hơn con nối dõi giang sơn, cơ nghiệp tổ tông?"

Lận Tuân nghe vậy hơi bực bội. Làm sao mà nguyên một đám hơi tí là cử nói tới cơ nghiệp tổ tông? Lưu Khuê như thế, mà Thành Lâm cũng y vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!