Cảnh sắc trước mặt quá đẹp.
Dãy núi chạy dài, cánh đồng ngàn dặm. Cam hồng vàng lục đầy khắp núi đồi, giống như một cái chảo nhuộm vỡ nát, quá mức hoành tráng.
Vương Ấu Quân thả Thư Quân xuống, nói muốn đi săn thỏ để buổi tối nướng ăn, Thư Quân cũng tùy nàng ấy. Không bao lâu, Thược Dược cùng với nha hoàn Xuân Hoa của Vương Ấu Quân cũng đuổi theo tới. Thược Dược hầu hạ Thư Quân uống nước xong, mang theo Xuân Hoa tìm nơi tránh gió chuẩn bị dụng cụ để buổi tối nấu cơm dã ngoại. Con ngựa lùn mà Vương Ấu Quân chọn cho Thư Quân chở theo túi đựng đệm lót chuyên dùng trên thảo nguyên.
Thư Quân dỡ đệm lót xuống, một mình ngồi trên sườn núi ngắm cảnh.
Có lẽ ngồi một mình nên có chút nhàm chán, nàng cúi xuống bắt đầu nghịch đám hoa dại bên dưới gót chân.
Gió mát lay động cỏ cây, phát ra âm thanh rào rạt.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, nàng cúi đầu hơi mệt mỏi, gác đôi gò má lên cánh tay, ánh mắt bất động nhìn chằm chằm về một hướng. Ý thức của Thư Quân dần mơ hồ, trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, bỗng thấy bên tai giống như có gì đó từng chút từng chút cọ nàng. Nàng khẽ lẩm bẩm, nhưng cũng không duỗi tay gạt đi.
Dần dần, vành tai càng thêm ngứa, giống như có sợi lông vũ từ phía trên nhẹ phất qua.
Thư Quân có chút không chịu nổi, lúc này mới nâng đôi mắt đờ đẫn lên. Một đôi mắt trong veo rũ xuống, ánh mắt hắn xen lẫn sâu thẳm cùng trong trẻo, điềm tĩnh thấm đượm vài phần trầm ổn của năm tháng hơn so với những nam tử trẻ tuổi, cũng không có cảm giác thâm sâu khó lường khiến mọi người kinh sợ.
Thư Quân sửng sốt: "Sao ngài lại tới đây?"
Giọng nói của nàng mang theo âm thanh mơ hồ, giống như mèo nhỏ lười biếng, biểu cảm ngốc nghếch đáng yêu vô cùng.
Trái tim Bùi Việt lập tức mềm mại, thật không uổng công mình từ Ngự Thư Phòng bôn ba mà đến.
Bùi Việt thấy nàng ngồi xổm lâu rồi, nâng nàng dậy, nhìn nàng, ý cười trên khóe môi như có như không. "Không phải có cô nương muốn học cưỡi ngựa sao?"
Nỗi ấm ức tủi thân khó tả trong lòng Thư Quân chậm rãi tụ ở đáy mắt: "Ngài từ kinh thành tới sao?"
"Nếu không thì sao?" Hắn sâu kín cười nói.
Thư Quân hổ thẹn cúi mặt xuống.
Tối hôm qua mới vừa bôn ba trở về, lúc này lại tới hành cung.
Nàng không biết nên nói hắn tốt với nàng quá mức, hay là nên nói phần thiên vị này của đế vương khiến nàng chịu không nổi.
Trong lòng Thư Quân ấp ủ vài lời muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Bùi Việt thấy nàng muốn nói lại thôi, cũng không ép nàng, mà chỉ vào con ngựa gầy bên cạnh mình: "Đây là ngựa của nàng?"
Thư Quân quay đầu lại, con ngựa kia đang chán muốn c.h.ế. t gặm cỏ khô: "Đây là ngựa mà Ấu Quân tỷ tỷ chọn cho ta."
Bùi Việt lắc đầu bật cười: "Con ngựa này không thích hợp với nàng, đương nhiên nàng không học được. Trẫm dạy nàng nhé?"
Thư Quân rụt cổ lắc đầu, chậm rãi lui về sau vài bước: "Không, bệ hạ, ngài bận như vậy. Ta..."
"Quân Quân." Giọng nói của hắn ôn hòa nhưng lại có phần nghiêm túc không giải thích được: "Nàng cứ xem ta như thất gia, hoặc là xem như huynh trưởng bình thường cũng được. Huynh trưởng ngàn dặm xa xôi chạy tới là muốn dạy Quân Quân cưỡi ngựa. Nàng học xong, ta cũng yên tâm hơn mà phải không?"
Thư Quân đau khổ nhắm mắt.
"Ngự Thư Phòng còn có một đống sổ con chờ ta."
Đây là hắn bắt nạt Thư Quân tính tình mềm mại dễ ức hiếp.
Bùi Việt búng tay một cái, thị vệ dắt một con ngựa nhỏ màu đỏ rực như lửa từ dưới sườn núi đi lên. Tuy ngựa không quá cao to, nhưng nhìn ra được rất rắn chắc, vó ngựa kia nhảy lên rất cao cùng với ánh mắt dữ tợn lại ung dung điềm nhìn ra không giống những con ngựa bình thường khác.
Dưới sự sai khiến của Bùi Việt, con ngựa kia đi tới dùng miệng cọ cọ Thư Quân. Thư Quân vô cùng ngượng ngùng, muốn né tránh nhưng cuối cùng lấy hết can đảm đứng yên không nhúc nhích: "Bệ hạ, đây là ngựa gì vậy?"
"Nó là hãn huyết bảo mã do Đại Uyên kính hiến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!