Chương 32: Nhất phu nhất thê?

Thư Quân dở khóc dở cười, vội vàng tiến lên nâng Vương Ấu Quân đang nổ đom đóm mắt dậy. Vương Ấu Quân nào dám đứng lên, đẩy tay nàng ra, nơm nớp lo sợ quỳ sát trên mặt đất, không rảnh lo búi tóc lộn xộn, run rẩy thỉnh tội với Hoàng đế.

"Hoàng đế cữu cữu, không biết ngài đại giá quang lâm. Cháu gái thất kính..."

Vương Ấu Quân chúi đầu xuống đất, trong lòng từng trận sấm sét. Đầu óc nàng ấy vốn linh hoạt, vất vả liếc mắt một cái cũng đoán được đại khái. Đã nói Thái Thượng Hoàng không thể nào vô duyên vô cớ cho phép Thư Quân tới Lưu An Cung, thì ra người khởi xướng là Hoàng đế.

Đáng tiếc, nàng ấy làm hỏng chuyện tốt của Hoàng đế, tối nay sợ là sẽ bị cữu cữu ăn tươi nuốt sống.

Vương Ấu Quân vừa thỉnh tội vừa liếc mắt trộm ngắm Thư Quân. Thư Quân đứng ở bên cạnh nàng ấy cách đó không xa, giúp cũng không được mà không giúp cũng không được, mắt đen long lanh liếc nhìn Hoàng đế, chờ hắn ra lệnh.

Bùi Việt đang lột cua nửa chừng. Hắn lấy một miếng gạch cua bên trong ra đặt vào trong chén của Thư Quân, giọng nói bình thản.

"Nàng mới vừa ngâm nước nóng, không nên ăn nhiều đồ lạnh. Tối nay chỉ có thể ăn thế này thôi."

Ánh mắt Vương Ấu Quân hơi sững sờ, nàng ấy đã gặp quá nhiều nữ nhân thất bại ở trên người Bùi Việt. Đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn dịu dàng săn sóc một nữ nhân như vậy, Quân Quân thật là tốt số nha.

Thấy Hoàng đế không chịu để ý đến mình, nàng ấy nhìn Thư Quân bằng ánh mắt cầu cứu.

Thư Quân hơi nóng mặt, giọng nói mềm mại dịu dàng cầu tình cho nàng ấy: "Bệ hạ, Ấu Quân tỷ tỷ không phải cố ý. Ngài tha cho nàng lần này đi."

Bùi Việt chậm rãi nhìn nàng một cái, lại lướt qua Vương Ấu Quân, tầm mắt không dừng ở trên người Vương Ấu Quân một chút nào, nhẹ giọng nói: "Đứng lên." Lại hất cằm với Thư Quân: "Mau ăn đi."

Thư Quân đành phải ngồi xuống. Một bàn lớn đồ ăn như này, nàng và Hoàng đế cũng ăn không hết, bèn tỏ ý bảo Vương Ấu Quân cũng ngồi xuống ăn.

Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Hoàng đế không lên tiếng, Vương Ấu Quân nào dám ngồi, nhưng nàng ấy lại nhanh trí, vội vàng vén ống tay áo, hướng Hoàng đế xin chỉ thị: "Bệ hạ, hay là đề thần nữ tới giúp ngài chia thức ăn?"

Bùi Việt vẫn không nhìn nàng ấy, nhìn Thư Quân ở đối diện: "Ngươi cũng ngồi đi."

Vương Ấu Quân theo lời ngồi xuống, lại nhìn một bàn đồ ăn ngon này, trong miệng lập tức chảy nước miếng.

Một bữa cơm ăn trong không khí cực kỳ yên lặng, Bùi Việt không mở miệng, không ai dám hé răng.

Thời gian hai người ở cùng một chỗ đang êm đẹp lại bị Vương Ấu Quân quấy rầy, tâm trạng Bùi Việt đương nhiên không tốt. Chẳng qua kiểu người như hắn sẽ không để lộ cảm xúc ra ngoài, cũng sẽ không thật sự so đo với tiểu cô nương. Ăn cơm xong, hắn nhìn Thư Quân một cái thật sâu.

"Trẫm trở lại kinh thành, nàng nghỉ ngơi sớm một chút."

Thư Quân nghe hắn nói phải về kinh thành, ngẩn ngơ.

Nói như vậy, hắn từ kinh thành tới, ăn một bữa cơm với nàng, lại chạy trở về?

Trong lòng Thư Quân giống như bình ngũ vị bị đánh nát, không rõ là mùi vị gì.

Vương Ấu Quân không hiểu chuyện gì, cung kính đứng dậy tiễn Hoàng đế, nhân tiện ánh mắt trông mong cầu xin một ân điển.

"Hoàng đế cữu cữu, ta có thể ở lại Lưu An Cung cùng Quân Quân không?"

Hoàng đế nhìn đứa cháu gái làm hỏng chuyện tốt của mình, không lập tức trả lời. Mãi đến khi đi đến ngoài điện nhìn màn sương mờ bao phủ khắp viện cuối cùng hắn mới mở miệng.

"Chăm sóc tốt cho nàng."

Vương Ấu Quân cong môi cười, uốn gối thi lễ: "Thần nữ tuân chỉ."

Ngước mắt thấy Thành Lâm hung dữ nhìn chằm chằm mình, nàng ấy lập tức đắc ý làm mặt quỷ.

Thành Lâm phớt lờ nàng ấy, theo phía sau Hoàng đế rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!