Chớp mắt lại trôi qua mấy tháng, mùa thu năm nay đến muộn, đã đầu tháng tám mà thời tiết còn chưa trở lạnh, Tô thị thấy gần đây tâm tình của con gái mình hơi lơ đãng, đưa thiếp mời Vương Ấu Quân qua phủ chơi. Hai người bày một bàn điều chế son phấn ngay trước phòng của Thư Quân, nhân lúc hoa sen nở còn chưa tàn, Thược Dược mang theo nha hoàn ra hoa viên phía sau hái hoa trong ao, khó khăn lắm mới hái được một đoá sen hồng thanh nhã.
Thư Quân tự mình giã nát, Vương Ấu Quân làm cao bột phấn cho nàng, hai người vừa nói vừa cười.
"Ta thấy muội đó, hay là đồng ý Bùi Ngạn Sinh đi."
Thư Quân xấu hổ, trừng mắt liếc nàng ấy một cái: "Đang êm đẹp, sao tỷ lại nhắc tới chuyện này?"
Vương Ấu Quân nâng đầu móng tay dính sơn lên, cọ cọ gò má đỏ bừng của Thư Quân: "Muội không nghe nói à? Trước đó Lâm Vương phi dỗ nhi tử đi Lương Viên dạo thu, muốn để Bùi Ngạn Sinh và đại tiểu thư Tổng Binh gia Thiểm Tây gặp mặt. Bùi Ngạn Sinh tức giận, lập tức che mắt lại náo loạn ở thuỷ tạ. Còn nói, ngoại trừ Quân muội muội, ta không nhìn ai hết, không cưới ai hết.
Thế gian này không có cô nương nào xinh đẹp hơn Quân muội muội...."
Vương Ấu Quân bắt chước giọng nói của Bùi Ngạn Sinh ngay lúc đó, đùa giỡn làm mặt quỷ.
Thấy sắc mặt Thư Quận trắng bệch, gò má kia nha, trắng như tuyết mùa xuân, như mật đào mọng nước, nàng ấy không nhịn được nhéo: "Việc này đã truyền đi thành trò cười. Muội xem, Thế tử người ta vì muội không ăn không uống, muội nhẫn tâm sao?"
Trên mặt Thư Quân cực kỳ không được tự nhiên, tránh khỏi tay nàng ấy, tức giận nói: "Sao hắn có thể nói như vậy, chẳng những tổn thương thể diện cô nương người ta, còn liên luỵ ta trở thành người độc ác."
"Còn không phải sao?" Vương Ấu Quân vô cùng tán đồng, chẳng qua ý cười nơi đuôi mắt không giảm: "Bởi vậy, trong kinh thành không còn ai dám cùng phủ Lâm Xuyên Vương nghị thân. Muội nói xem, không phải là muội đã bị người ta xác định rồi thì là gì?"
Thư Quân vô cùng tức giận, giã thật mạnh tay: "Gả cho tên ngốc như vậy làm trượng phu, mỗi ngày đều sẽ bị người ta chê cười."
"Hứ, nói giống như muội thông minh lắm vậy. Chẳng phải cũng là đồ ngốc sao?" Vương Ấu Quân nhéo gò má nàng, cố ý kéo kéo, da thịt Thư Quân mỏng manh, non mịn bóng loáng, nàng ấy hâm mộ vô cùng: "Đẹp như vậy, khó trách mê hoặc người ta."
Thư Quân bị nàng ấy nhéo đến phát đau, bỏ cái chày trên tay xuống, lập tức đứng dậy bắt lấy cái eo nhỏ. Vương Ấu Quân sợ tới tay nắm váy chạy đi, làm sao Thư Quân chịu buông tha, đuổi theo ấn nàng ấy xuống giường làm cho Vương Ấu Quân cười khúc khích không ngừng.
"Muội muội tốt, ta sai rồi, lại cù nữa thì váy ta sẽ nhăn mất. Ngày mai trong phủ ta phát tiền tiêu hàng tháng, ta mời muội đến Hồng Hạc Lâu ăn tiệc được không?"
Tiếng cười của hai cô nương theo ánh nắng mùa thu nghiêng nghiêng, vọng đến bên ngoài bức tường.
Thư Lan Phong đang dẫn Hoài Dương Vương đi về hướng thư phòng tiếp khách, nghe được tiếng cười như chuông bạc ở dưới mái hiên. Thư Lan Phong lộ vẻ mặt xấu hổ, ngại ngùng thi lễ với Hoài Dương Vương: "Là hạ quan không biết dạy con gái, khiến Vương gia chê cười."
Hoài Dương Vương vuốt chòm râu thật dài, cười ha ha: "Lời này của lão đệ khách sáo quá, ta còn không biết tính tình của Quân nha đầu như thế nào hay sao. Đây rõ ràng là tiểu nha đầu kia của Vương gia náo loạn mà."
Hai người mỉm cười vào thư phòng, một lát sau, Tô thị mang theo nữ tì đến dâng trà và chút điểm tâm trái cây. Hoài Dương nói: "Đệ muội cũng ngồi đi, ta tới vẫn là vì hôn sự của Quân nha đầu. Phu thê hai người nên cùng nhau làm chủ".
Tô thị có chút rầu rĩ, nhưng Hoài Dương Vương nhiệt tình như vậy thật sự không thể từ chối, bèn ngồi xuống ghế bành ngay phía dưới gần chỗ chồng mình.
Hạ nhân đóng cửa lui ra, Hoài Dương Vương cũng không hàn huyên: "Không dối gạt Thư lão đệ và đệ muội, hôm nay bổn vương nhận sự gửi gắm của phu phụ Lâm Xuyên Vương, tới phủ cầu thân. Tiểu tử Ngạn Sinh kia đã nhận định Quân nha đầu, cuối cùng vợ chồng hai người cũng đồng ý. Hôm qua tới cửa chính thức mời ta làm mai mối."
"Tiểu tử Ngạn Sinh các người cũng đã gặp rồi, nó lại thành tâm như vậy, tốt hơn trăm ngàn lần so với đứa con khốn kiếp nhà ta. Hôm qua ta cũng đã hỏi qua nó, nếu nó phụ lòng Quân Nhi, ta là người đầu tiên không tha cho nó. Nó thiếu chút nữa quỳ xuống, nghe được hôm nay ta tới Thư gia, mừng đến mức cả đêm không ngủ."
Thư Lan Phong cùng thê tử nhìn nhau, nghe được lời này mồ hôi đầy đầu.
Đến nước này, không đồng ý chính là không biết tốt xấu.
Hoài Dương Vương và Thư Lan Phong quen biết nhiều năm. Ông ấy hiểu được chuyện trong nhà thật ra do Tô thị làm chủ, cười tủm tim chờ ý kiến của Tô thị.
Tô thị thầm cười khổ, trên mặt lại không biểu hiện gì, tỏ vẻ vui mừng: "Hôn sự như vậy là chúng ta trèo cao. Chúng ta làm phụ mẫu sao có thể không hy vọng con cái gả vào chỗ tốt, nhưng mà chắc Vương gia cũng hiểu được, khoảng thời gian trước Quân Nhi kén rể thất bại, hiện giờ nản lòng thoái chí. Nếu mạo muội cưỡng ép sợ là hải tử suy nghĩ không thông, ngài xem hay là thế này đi..."
Tô thị suy nghĩ một biện pháp thoả hiệp: "Tìm cơ hội để hai đứa nhỏ gặp mặt một lần, nếu hai đứa vừa mắt nhau, thì không thể tốt hơn. Ngài thấy thế nào?"
Nếu Thư Quân không chịu, cũng có thể giải thích với Hoài Dương Vương, nếu Thư Quân đồng ý, coi như Tô thị và Thư Lan Phong trút được một nỗi lo.
Hoài Dương vương ngẫm nghĩ cũng cảm thấy thoả đáng: "Được, vậy bây giờ ta đến nhà tam đệ trả lời một tiếng, bảo bọn họ thảo luận về thời gian."
Tô thị cùng Thư Lan Phong đứng dậy đưa ông ấy ra cửa.
Hoài Dương Vương thấy chuyện đã thành công một nửa, tâm trạng rất tốt, liên tục phất tay, ý bảo vợ chồng hai người đừng tiễn nữa. Lúc này, Thư Chi lặng lẽ trốn trong phòng nhìn thấy cảnh này, tức giận đến ngứa răng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!